Người về qua cõi phù vân ... Nghiêng vai trút gánh phong trần bỏ đi...

Note nhạc
Tối trước khi đi ngủ bên kia, chàng gửi cho cô vợ bài “Giận gió Xuân.”  Chỉ là một bài hát, nhưng đủ để tim nàng chùng xuống.

Biết cô vợ khi về Mỹ thì bệnh ngủ muộn thức khuya lại tái phát.  Nghe một hồi, thấy quen lắm, ảnh cũ, tiếng mưa, gió lạnh đầu xuân…, và một người nằm lặng nhìn vào khoảng trống bên cạnh.

Kg phải vì giận gió xuân, mà vì nhớ người ở lại bên kia đường chân trời.  Cái người gửi nhạc rồi ngủ mất tiêu, để mình ôm gối, đeo earbud và repeat looping function.

“Sleep well, love.  I’ll meet you in the quiet between your thoughts.”

Một câu thôi. Nhưng đủ để nàng ngủ yên, dù trời bên này chưa kịp tối.

Thôi cũng được, gió chưa về thì nghe nhạc tạm vậy. 🤭❤️

Trước khi đi ngủ thảnh thơi
Gửi em bài hát… chẳng lời, chẳng ghi
“Giận Gió Xuân” – gửi làm chi?
Để tim cô vợ thầm thì như say

Biết em khó ngủ bên này
Vẫn chơi lén lút, thả ngay bài buồn
Mưa rơi, tí tách giọt tuôn
Làm em nằm nhớ, giận luôn cả trời

Gió đâu có lỗi gì thôi
Mà sao cứ thổi qua nơi em nằm
Anh thì ở tận xa xăm
Còn em bên gối thì thầm nhớ ai



Kiếp luân hồi có sinh có diệt
Đời vô thường giả tạm hư không
Ngũ uẩn: “Sắc bất dị không”
An nhiên tự tại cho lòng thảnh thơi.
-CT-

願得一心人,
白頭不相離.
[-] The following 1 user Likes Lục Tuyết Kỳ's post:
  • dulan
Reply
Kg còn trong team, kg còn job title, nhưng vẫn ngồi draft briefs như chưa từng rời đi.  Một vài thói quen cũ, hóa ra vẫn chưa hết hạn xử dụng. Gửi xong thì ngồi nhiều chuyện, đúng kiểu “bàn tay đã quen gõ phím, giờ gõ thêm vài câu cho vui.” ☕️💻😉 

Service by ghostwriter.  Still complimentary, for old time’s sake. 😆

Ex-boss: You want to come back? This job is yours.
Me: No sir, I don’t. But thank you.
Ex-boss: So what do you do these days?
Me: Wife duties, mostly chilling… and occasionally drafting things for a certain ex-boss who still knows how to ping at the right time. 📱✍️
Ex-boss: I see your husband has you under his wings securely.
Me: He says I’m the quiet storm, a kitty with a soft voice and sharp claws. 🙂‍↔️
Ex-boss: Brave man.
Me: Smart man. He knew what he was signing up for.
Ex-boss: Romantic.
Me: Lethal, on a good day. 😂


Mỗi lần nghe bài này, lại nhớ đến những cánh chim kg bao giờ quay lại. Những người đã bay đi, mang theo cả phần trời thanh xuân và một lời thề chưa kịp viết. Có người hóa thành mây, có người nằm lại với đất. Nhưng tất cả đều mang theo một phần của tự do.

Gửi bài hát này cho họ. Và cho những người đã một lần cất cánh vì quê hương. 🙏





Đời Phi Công
Lê Tín Hương 

Anh là chim cánh rộng
Bay khắp bốn phương trời
Em như cành lan nhỏ
Trong vườn đời rong chơi.

Anh nặng lòng đất nước
Nợ một đời nam nhi
Nghe non sông réo gọi
Giã biệt tình anh đi.

Anh theo mây ngàn phương
Hun hút chốn sa trường
Đường bay dù muôn ngả
Vẫn nhớ về cố hương

Vẫn nhớ người anh thương
Nhớ người em gái nhỏ
Thầm đợi chờ phương xa
Dù tình chưa dám ngỏ
Nhưng yêu thương đậm đà.

Ngày quê hương an lạc
Cha hết nợ tang bồng
Chim ngừng bay vui hót
Khúc ca tình trăm năm.
Kiếp luân hồi có sinh có diệt
Đời vô thường giả tạm hư không
Ngũ uẩn: “Sắc bất dị không”
An nhiên tự tại cho lòng thảnh thơi.
-CT-

願得一心人,
白頭不相離.
[-] The following 2 users Like Lục Tuyết Kỳ's post:
  • dulan, JayM
Reply
Texas mưa rỉ rả. Mưa tí tách trượt dài xuống khung cửa kính. Trong căn phòng gia đình ấm cúng, ông anh tôi ngồi chải tóc cho vợ, tay chậm rãi như đang lần từng sợi thời gian. Mái tóc bạc mềm xõa xuống vai chị, mong manh như sợi khói mà đầy kiêu hãnh của những năm tháng kg giấu giếm.

Tôi ngồi bên vừa rót trà vừa buông lời trêu ghẹo, “Rứa chải tóc cho nàng mà nhíu mày chi dữ vậy anh?”

Anh khựng tay, thở dài, giọng chùng xuống, “Tóc xanh ngày nào… vì anh và mấy đứa cháu của cô mà bạc trắng hết. Anh xót.”

Thấy tôi im lặng, anh trêu lại cô em hay gàn, “Cậu N chăm cô kỹ quá, nhìn hoài kg thấy sợi nào.”

Tôi bật cười, nhìn anh qua làn khói trà nghi ngút, “Dạ, em xài dầu gội đen tóc đó mà. Tóc em ngoan, ít rối. Anh nhà em thì chỉ sấy tóc vợ thôi, vuốt vài cái là mượt… đâu cần chải chi cho cực. Mà hôm nay, nhìn anh chải tóc cho chị, tự dưng em nhớ anh nhà, chắc tạnh mưa đổi vé về cho chàng sấy tóc quá.”  😆

Anh cười khẽ, mắt vẫn dõi theo từng sợi tóc bạc đang nằm ngoan trong tay mình, “Tóc bạc của chị… để anh biết tụi anh đã đi với nhau được bao xa.”

Tôi nhìn chị - mái tóc bạc lòa xòa trên vai áo. Chị ngồi yên, như bao năm nay vẫn vậy - dịu dàng, kiên nhẫn, và kg cần lời. Tôi thấy ánh mắt anh nhìn chị, vừa xót xa, vừa yên lòng. Giữa bao đổi thay của cuộc sống nơi đất khách, họ vẫn giữ được một góc nhỏ đủ ấm để tựa vào.

Mưa vẫn rơi đều đều, thấm ướt cả vườn nguyệt quế sau nhà. Hương thơm thoảng vào theo gió, len lén trong không gian quen thuộc. Tôi nghe lòng mình cũng lặng theo nhịp chải tóc của anh, nhẹ nhàng, chậm rãi, vuốt ve cả một đời gió sương, giữ lấy mùi hương của những điều kg bao giờ cũ.

Đôi khi, tình yêu kg nằm ở những lời hoa mỹ, mà ở những buổi chiều mưa. Nơi có một người chịu ngồi lại… chải tóc cho mình.

Kg vì trẻ. Kg vì đẹp. Chỉ vì thương— ❤️



Kiếp luân hồi có sinh có diệt
Đời vô thường giả tạm hư không
Ngũ uẩn: “Sắc bất dị không”
An nhiên tự tại cho lòng thảnh thơi.
-CT-

願得一心人,
白頭不相離.
[-] The following 3 users Like Lục Tuyết Kỳ's post:
  • JayM, phai, TTTT
Reply
Trong bản nhạc “Hương Xưa” của nhạc sĩ CUNG TIẾN, có những câu như sau:

"Tình Nhị Hồ vẫn yêu âm xưa
Cung Nguyệt Cầm vẫn thương Cô-tô
Nên hồn tôi vẫn nghe trong mơ tiếng đàn đợi chờ mơ hồ
Vẫn thương muôn đời nàng Quỳnh Như thuở đó."

Nếu giải thích được những điển tích về Nhị Hồ, Nguyệt Cầm, Cô Tô, Quỳnh Như thì sẽ hiểu ngay được ý nghĩa mà NS Cung Tiến đã gói ghém trong bản nhạc.
Đọc lại hết bản nhạc thì mình thấy bản nhạc muốn nói đến một mối tình trắc trở có thể vì chiến tranh, khắc khoải đợi chờ ngày hội tụ lại được với người yêu dấu.
Vì trắc trở nên khi nghĩ đến người yêu chỉ như là trong mơ.
 
Đầu bản nhạc, NS Cung Tiến đã vẽ lên một bức tranh quá đẹp, thật thơ mộng trong khung cảnh thanh bình của hai người yêu nhau.
 
Người ơi, môt chiều nắng tơ vàng hiền hòa hồn có mơ xa.
Ngươi ơi, đường xa lắm con đường về làng dìu mấy thuyền đò..
Còn đó tiếng tre êm ru.
Còn đó bóng đa hẹn hò.
Còn đó những đêm sao mờ hồn ta mênh mông nghe sáo vi vu.

Người ơi, còn nhớ mãi trưa nào thời nào vàng bướm bên ao.
Người ơi, còn nghe mãi tiếng ru êm êm buồn trong ca dao.
Còn đó tiếng khung quay tơ.
Còn đó con diều vật vờ.
Còn đó nói bao nhiêu lời thương yêu đến kiếp nào cho vừa.
 
Thế rồi đến lúc phải xa nhau và sống khắc khoải trong đợi chờ thì NS Cung Tiến đã ví sự mong muốn được sống với người yêu này như nàng Quỳnh Như trước đây đã mong được sống với người yêu là Phạm Thái.
Phạm Thái chống Tây Sơn mà Khái Hưng đã viết thành truyện tiểu thuyết “Tiêu Sơn tráng sĩ.”
 
Phạm Thái và Trương Quỳnh Như là một đôi trai tài gái sắc đã yêu nhau tha thiết nhưng không được sống cạnh nhau vì phụ thân của Quỳnh Như đã bắt nàng phải kết hôn với người khác.
Quỳnh Như đã tự vẫn và trước khi nàng có quyết định này thì nàng đã gặp Phạm Thái và hứa với chàng là kiếp sau sẽ lấy chàng.
Thế rồi khi chết đi nàng đã đầu thai vào người con gái khác và đã lấy Phạm Thái sau này.
 
Ôi, những đêm dài hồn vẫn mơ hoài một giấc ai mơ.
Dù đã quên lời hẹn hò.
Thời Hoàng Kim xa quá chìm trong phôi pha.
Chờ đến bao giờ tái sinh cho người.
 
Trở lại với 2 câu:
 
Tình Nhị Hồ vẫn yêu âm xưa
Cung Nguyệt Cầm vẫn thương Cô Tô
 
Nhị là cây đàn nhị, loại đàn có 2 dây, âm thanh hơi giống vĩ cầm, Hồ còn gọi là Hồ Cầm , đàn 5 giây tượng của Ngủ Hành – Kim Mộc Thuỷ Thổ Hỏa , trổi lên Ngũ Âm – Thanh Thương Giốc Chủy Vũ , đàn làm bằng gổ ngô đồng nên tiếng trong và thanh - lệ luật đàn Cầm của người xưa rất là khắc khe.
 
Nguyệt cầm là cây đàn nguyệt, là thứ đàn có thùng tròn (như mặt trăng).
 
Tình Nhị Hồ vẫn yêu âm xưa

Câu trên nói lên tâm trạng của Kim Trọng vẫn yêu Thuý Kiều tha thiết, dù rằng đã bị…Thuý Kiều gá nghĩa phu thê cho Thuý Vân!
Trong truyện Kiều thì Thuý Kiều là một giai nhân luân lạc vì số kiếp, ngoài tài văn chương thi phú nàng còn chơi đàn rất giỏi.
 
… nhưng thường không là người tri kỷ quyết không đàn!
 
Thuý Kiều có 2 người được Nguyễn Du miêu tả là tri kỷ : Kim Trọng và Từ Hải.
Đối với 2 người này Thuý Kiều có tâm tình khác biệt:
Với chàng Kim thì đây là mối tình đầu lưu luyến ngây thơ.

Với Từ Hải thì Kiều cảm ân nghĩa và khí thế độ lượng anh hùng.

Chàng Từ có thể là tri kỷ nhưng không thể nào là bạn tri âm cùng Kiều được, nếu so với Kim Trọng khi gặp lại Kiều sau 15 năm xa cách , chàng Kim vẫn xem Thuý Kiều như những …ngày xưa !

…tình xưa lai láng khôn hàn
thong dong lại hỏi tiếng đàn ngày xưa .

Câu “ Tình Nhị Hồ vẫn yêu âm xưa …”
là ám chỉ một chân tình tha thiết ấy!
 
Còn câu Cung Nguyệt Cầm vẫn thương Cô Tô là muốn nói đến chuyện tình Tây Thi với Phù Sai và Phạm Lãi.
 
Mặc dù sống trong Cô Tô thành với Phù Sai nhưng lúc nào Tây Thi cũng vẫn nhớ thương Phạm Lãi.
Vì Phù Sai mê sắc đẹp của Tây Thi và bỏ bê việc triều chính để rồi Câu Tiễn đã đem quân đánh chiếm được thành Cô Tô.
 
Sau khi Cô Tô Thành bị thất thủ thì Tây Thi gặp lại Phạm Lãi và cả hai cùng biệt tích để sống với nhau.
 
Hai câu vừa đối chữ mà lại vừa đối ý thật hay:

Tình Nhị Hồ vẫn yêu âm xưa
Cung Nguyệt Cầm vẫn thương Cô Tô
 
Hai chữ “yêu” và ‘thương” ngụ ý tình cảm giữa các nhân vật. tiếng đàn Nhị và Hồ Cầm đi với cung Nguyệt Cầm. Hơn nữa còn có một điểm tương đồng, đó là hai cuộc tình tay ba: Thúy Kiều với Từ Hải và Kim Trọng, Tây Thi với Phù Sai và Phạm Lãi.
 
Thật đáng phục Cung Tiến ở tuổi 16 mà đã sáng tác một bản nhạc bán cổ điển thật hay, không những thế mà Cung Tiến còn dùng lời với các điển tích chứng tỏ sự uyên bác của Nhạc Sĩ. 

Thế rồi NS đã cho một kết cục thật vui khi được gặp lại cố nhân:
 
Người ơi, chiều nào có nắng vàng hiền hòa sưởi ấm nơi nơi.
Người ơi, chiều nào có thu về cho tôi nhặt lá thu rơỉ.
Tình có ghi lên đôi môi.
Sầu có phai nhòa cuộc đời.
Người có thương yêu loài người và yên vui sống cuộc sống vui.
Ðời êm như tiếng hát của lứa đôi.
Ðời êm như tiếng hát của lứa đôi...
 
Đoạn kết giống như Trương Quỳnh Như gặp lại Phạm Thái, Thúy Kiều gặp lại Kim Trọng, Tây Thi gặp lại Phạm Lãi.
 
Sau khi đã đọc qua để biết thêm về lời của bản nhạc, hãy nghe lại bản “Hương Xưa” một lần nữa để thưởng thức những cái hay về các điển tích của bản nhạc.
 
Nguyễn Thanh Thủy



Kiếp luân hồi có sinh có diệt
Đời vô thường giả tạm hư không
Ngũ uẩn: “Sắc bất dị không”
An nhiên tự tại cho lòng thảnh thơi.
-CT-

願得一心人,
白頭不相離.
[-] The following 3 users Like Lục Tuyết Kỳ's post:
  • JayM, phai, TTTT
Reply
Hồi mới biết yêu Wink tôi cũng tập tành thơ nhạc linh tinh. Có những bài nhạc hay thơ chỉ nghe, đọc một lần là ... "hoài cảm" ngay như nhạc của Ngô Thụy Miên hay Cung Tiến chẳng hạn. Ngày đó, thuở trời đất nổi cơn gió bụi, bụi từ rừng về làm nghẹn thở cuộc đời nên những bài tình ca đẹp như vậy chỉ được lén lút rủ nhau nghe. Giữa cái ảm đạm của cuộc sống lúc đó những bài nhạc đẹp đẽ đó đã làm lứa tuổi trẻ lớn lên lầm thời chúng tôi đã có chút gì để di dưỡng tâm hồn bớt đi sự ô nhiễm từ những cái loa phường ra rả khắp nơi.

Lúc đầu nghe có nhiều bài nhạc cũng chẳng hề biết do ai viết nhưng kết quá nên nhớ loáng thoáng lời và đi hỏi những người lớp trước và họ cho biết đó là Cung Tiến là Ngô Thụy Miên là Vũ Thành An vv. Và sau nữa khi gặp một huynh trưởng rất am hiểu âm nhạc, anh cho biết thêm những chi tiết về các nhạc sĩ đó. Lúc biết rằng bài Hương Xưa đã dược viết bởi một cậu bé trạc tuổi, tôi đã không thể tin được phải hỏi đi hỏi lại mới dám tin.
Ngày đó tôi cũng ... tập làm thơ yêu em giờ nhớ lại thì mắc cở vì những câu chữ quá sức ngô nghê  Shy  . Vậy mà lời lẽ của Hương Xưa, chưa nói về chất nhạc, cũng được viết bởi một "cậu bé 16 tuổi" đã làm ngơ ngẩn bao nhiêu lứa tuổi và sẽ còn sống mãi với thời gian.
Đúng là thiên tài  Thumbs-up4
[-] The following 3 users Like phai's post:
  • JayM, Lục Tuyết Kỳ, TTTT
Reply