2025-03-24, 07:38 PM
Người ta hay nhìn vào một người đàn ông vững chãi và nghĩ rằng anh ta quen với cô đơn, quen với nỗi đau, quen với việc đi tiếp mà kg cần ai nắm tay.
Là bạn anh đã lâu, tôi kg nghĩ vậy. Tôi đã thấy những đêm dài anh ngồi lặng im, chỉ còn tiếng thở và những ký ức vỡ vụn giữa căn phòng tối. Tôi thấy cách anh gồng mình qua từng ngày, cách anh nuốt những lời chưa kịp nói vào trong, chỉ để giữ mọi thứ bình yên nhất có thể.
Anh giống như một chiếc đồng hồ được lên dây sẵn – chạy đều, chính xác, kg cho phép mình dừng lại. Anh có công việc, có đứa con nhỏ cần anh, có những trách nhiệm kg ai giao nhưng anh luôn tự nhận lấy. Anh bước đi giữa cuộc sống như một người lính già, quen thuộc với nặng nhọc, quen với việc phải mạnh mẽ, dù sâu bên trong chỉ là một người đàn ông đang lạc giữa đêm đông.
Nhưng có ai thấy được, sau ánh mắt tưởng chừng bình thản ấy, là một đại dương ngầm đang gào thét? Chỉ cần một khoảnh khắc ngồi lại, chỉ cần anh cho phép mình thở chậm hơn một nhịp, nỗi cô đơn lại dâng lên như thủy triều, nhấn chìm anh trong những đợt sóng ký ức.
Anh nhớ cô.
Nhớ như đất khô hạn khát cơn mưa, như người đi lạc trong sa mạc chờ một giọt nước. Nhưng nỗi nhớ ấy, anh chỉ giữ cho riêng mình, nuốt sâu vào lồng ngực, kg một ai chạm tới.
Có những đêm, sau những cuộc gọi chằng chịt những lời vô tình như lưỡi dao, anh nằm đó, siết chặt ngực, nắm lấy trái tim mình như thể nó sắp vỡ tan. Kg phải vì giận, mà vì kg biết phải làm sao để kéo cô lại gần, khi chính những câu nói cộc cằn lại là thứ đẩy họ xa hơn.
Anh chưa từng trách cô. Chưa từng để cơn giận ngự trị. Chỉ là, anh yêu quá sâu, đến mức đành lùi lại, đành câm lặng.
Có những nỗi đau kg thể gọi tên. Giống như vết thương kg chảy máu nhưng đau nhói mỗi khi chạm vào. Anh mang theo nó từng ngày, như người lính già cõng trên lưng hành trang ký ức nặng trĩu – thứ hành lý kg ai thấy được, nhưng anh chưa bao giờ buông xuống.
Có lẽ anh cũng kg nhận ra – trong hành trình lặng lẽ đó, cả anh và cô đã dần rời xa bản ngã thật của chính mình.
Vì đàn ông sinh ra là để dẫn đường, để bảo vệ, để là bờ vai cho ai đó tựa vào. Còn phụ nữ, khi sống đúng với bản chất mình, là người biết đón nhận, mềm mại, là dòng suối uốn quanh ngọn núi vững chãi.
Một mối quan hệ đẹp là khi người đàn ông được là ngọn núi, và người phụ nữ được là con suối nhỏ. Núi kg cố chảy như suối, và suối cũng kg cần phải cứng rắn như đá. Nhưng khi sự cân bằng ấy vỡ đi, khi người phụ nữ phải cầm cương, gồng lên để kiểm soát, thì người đàn ông cũng dần lùi lại, lặng thinh, nhường nhịn, cho đến khi chính anh cũng đánh mất sức mạnh nguyên sơ trong mình.
Và anh – người đàn ông từng là núi – đã quen dần với bóng tối, với gió lạnh, và sự im lặng kéo dài trong lòng.
Anh yêu, yêu quá sâu nên chọn nhẫn nhịn. Nhưng tôi biết, trong anh vẫn còn một ngọn lửa nhỏ – kg rực rỡ như ngày xưa, nhưng vẫn cháy, vẫn giữ ấm âm ỉ như hòn than đỏ chôn dưới lớp băng dày.
Ngọn lửa ấy chưa bao giờ tắt. Chỉ là nó đang ngủ quên giữa mùa đông dài nhất đời anh.
Và tôi biết, anh sẽ mang nó đi qua từng ngày, qua từng cơn gió rét, qua từng khoảng lặng sau những đêm dài. Chỉ chờ khi nào bầu trời dịu lại, mùa đông dần tan, mặt trời đủ ấm để băng giá rạn nứt, thì ngọn lửa đó sẽ bừng lên lần nữa – đủ để sưởi ấm đôi tay lạnh buốt, đủ để ai đó tìm được đường quay về.
Có lẽ, đến lúc đó, anh mới nhận ra – dù có gồng mình đến đâu, anh cũng chỉ là một người đàn ông đang cõng trên lưng cả mùa đông của riêng mình.
Và tôi, từ phía xa, trong góc nhỏ bình yên của mình, chỉ mong…
Anh đủ vững như ngọn núi đứng yên giữa gió mùa, đủ bền như chiếc thuyền trôi qua những ngày biển động.
Cô đủ mềm mại như dòng suối nhỏ, đủ dịu dàng như cơn gió sớm, để một ngày nào đó buông lơi đôi vai đã quen gồng lên qua tháng năm.
Mong anh, mong cô, mong cả hai… khi đã đi hết những ngày sương mù giăng kín, khi đã vượt qua những đêm dài kg sao, sẽ tìm thấy nhau nơi bình minh lên chậm, nơi ánh sáng dịu dàng rọi vào hai tâm hồn từng lạc mất nhau.
Nơi đó, ngọn lửa ngủ quên vẫn chờ, lặng lẽ như hòn than giấu dưới lớp tuyết dày, chỉ đợi một tia nắng đầu mùa – đủ ấm, đủ khẽ – để bừng lên, để sưởi ấm đôi tay và trái tim ai đó.
“No winter lasts forever, no spring skips its turn.”
-Hal Borland-
Chỉ cần một tia nắng đủ khẽ, cũng đủ để ngọn lửa ngủ quên trong ai đó khẽ bừng lên.
LTK
Ngày Xuân muộn, 2025
PS. Mượn bài hát của sư huynh, giọng hát chuyên nhạc “thất tình”. 🙂↔️🤪
https://app.box.com/s/p0smmkyt0rras1aflaho3jqf5k27czpn
Ta tiễn em về đi với người
Về nơi ấy mai này còn nhớ ta không
Em bước đi ta ngồi cùng với gió trăng
Trong gió mưa sa mắt em giấu ngấn lệ rơi
Khi bóng em về xa cuối trời
Gởi theo cơn gió mưa về xóa chiếc hôn xưa
Ta suốt đêm ngơ dại rong ruổi lang thang
Vùi thân giá rét tìm em trong giấc mộng
Giấu trong giá buốt là tim em ngọn lửa
Giấu trong thân tôi là chất ngất mỏi mòn
Về đâu em hỡi dù biết cách xa là đớn đau
Và xin em nhớ rằng có ta luôn đợi mong
Và xin em nhớ nửa trái tim ta còn yêu người
Ta tiễn em về đi với người
Về nơi ấy mai này còn nhớ ta không
Em bước đi ta ngồi cùng với gió trăng
Trong gió mưa sa mắt em giấu ngấn lệ rơi
Khi bóng em về xa cuối trời
Gởi theo cơn gió mưa về xóa chiếc hôn xưa
Ta suốt đêm ngơ dại rong ruổi lang thang
Vùi thân giá rét tìm em trong giấc mộng
Giấu trong giá buốt là tim em ngọn lửa
Giấu trong thân tôi là chất ngất mỏi mòn
Về đâu em hỡi dù biết cách xa là đớn đau
Và xin em nhớ rằng có ta luôn đợi mong
Và xin em nhớ nửa trái tim ta còn yêu người
Giấu trong giá buốt là tim em ngọn lửa
Giấu trong thân tôi là chất ngất mỏi mòn
Về đâu em hỡi dù biết cách xa là đớn đau
Và xin em nhớ rằng có ta luôn đợi mong
Và xin em nhớ nửa trái tim ta còn yêu người
Và xin em nhớ nửa trái tim ta còn yêu người
Là bạn anh đã lâu, tôi kg nghĩ vậy. Tôi đã thấy những đêm dài anh ngồi lặng im, chỉ còn tiếng thở và những ký ức vỡ vụn giữa căn phòng tối. Tôi thấy cách anh gồng mình qua từng ngày, cách anh nuốt những lời chưa kịp nói vào trong, chỉ để giữ mọi thứ bình yên nhất có thể.
Anh giống như một chiếc đồng hồ được lên dây sẵn – chạy đều, chính xác, kg cho phép mình dừng lại. Anh có công việc, có đứa con nhỏ cần anh, có những trách nhiệm kg ai giao nhưng anh luôn tự nhận lấy. Anh bước đi giữa cuộc sống như một người lính già, quen thuộc với nặng nhọc, quen với việc phải mạnh mẽ, dù sâu bên trong chỉ là một người đàn ông đang lạc giữa đêm đông.
Nhưng có ai thấy được, sau ánh mắt tưởng chừng bình thản ấy, là một đại dương ngầm đang gào thét? Chỉ cần một khoảnh khắc ngồi lại, chỉ cần anh cho phép mình thở chậm hơn một nhịp, nỗi cô đơn lại dâng lên như thủy triều, nhấn chìm anh trong những đợt sóng ký ức.
Anh nhớ cô.
Nhớ như đất khô hạn khát cơn mưa, như người đi lạc trong sa mạc chờ một giọt nước. Nhưng nỗi nhớ ấy, anh chỉ giữ cho riêng mình, nuốt sâu vào lồng ngực, kg một ai chạm tới.
Có những đêm, sau những cuộc gọi chằng chịt những lời vô tình như lưỡi dao, anh nằm đó, siết chặt ngực, nắm lấy trái tim mình như thể nó sắp vỡ tan. Kg phải vì giận, mà vì kg biết phải làm sao để kéo cô lại gần, khi chính những câu nói cộc cằn lại là thứ đẩy họ xa hơn.
Anh chưa từng trách cô. Chưa từng để cơn giận ngự trị. Chỉ là, anh yêu quá sâu, đến mức đành lùi lại, đành câm lặng.
Có những nỗi đau kg thể gọi tên. Giống như vết thương kg chảy máu nhưng đau nhói mỗi khi chạm vào. Anh mang theo nó từng ngày, như người lính già cõng trên lưng hành trang ký ức nặng trĩu – thứ hành lý kg ai thấy được, nhưng anh chưa bao giờ buông xuống.
Có lẽ anh cũng kg nhận ra – trong hành trình lặng lẽ đó, cả anh và cô đã dần rời xa bản ngã thật của chính mình.
Vì đàn ông sinh ra là để dẫn đường, để bảo vệ, để là bờ vai cho ai đó tựa vào. Còn phụ nữ, khi sống đúng với bản chất mình, là người biết đón nhận, mềm mại, là dòng suối uốn quanh ngọn núi vững chãi.
Một mối quan hệ đẹp là khi người đàn ông được là ngọn núi, và người phụ nữ được là con suối nhỏ. Núi kg cố chảy như suối, và suối cũng kg cần phải cứng rắn như đá. Nhưng khi sự cân bằng ấy vỡ đi, khi người phụ nữ phải cầm cương, gồng lên để kiểm soát, thì người đàn ông cũng dần lùi lại, lặng thinh, nhường nhịn, cho đến khi chính anh cũng đánh mất sức mạnh nguyên sơ trong mình.
Và anh – người đàn ông từng là núi – đã quen dần với bóng tối, với gió lạnh, và sự im lặng kéo dài trong lòng.
Anh yêu, yêu quá sâu nên chọn nhẫn nhịn. Nhưng tôi biết, trong anh vẫn còn một ngọn lửa nhỏ – kg rực rỡ như ngày xưa, nhưng vẫn cháy, vẫn giữ ấm âm ỉ như hòn than đỏ chôn dưới lớp băng dày.
Ngọn lửa ấy chưa bao giờ tắt. Chỉ là nó đang ngủ quên giữa mùa đông dài nhất đời anh.
Và tôi biết, anh sẽ mang nó đi qua từng ngày, qua từng cơn gió rét, qua từng khoảng lặng sau những đêm dài. Chỉ chờ khi nào bầu trời dịu lại, mùa đông dần tan, mặt trời đủ ấm để băng giá rạn nứt, thì ngọn lửa đó sẽ bừng lên lần nữa – đủ để sưởi ấm đôi tay lạnh buốt, đủ để ai đó tìm được đường quay về.
Có lẽ, đến lúc đó, anh mới nhận ra – dù có gồng mình đến đâu, anh cũng chỉ là một người đàn ông đang cõng trên lưng cả mùa đông của riêng mình.
Và tôi, từ phía xa, trong góc nhỏ bình yên của mình, chỉ mong…
Anh đủ vững như ngọn núi đứng yên giữa gió mùa, đủ bền như chiếc thuyền trôi qua những ngày biển động.
Cô đủ mềm mại như dòng suối nhỏ, đủ dịu dàng như cơn gió sớm, để một ngày nào đó buông lơi đôi vai đã quen gồng lên qua tháng năm.
Mong anh, mong cô, mong cả hai… khi đã đi hết những ngày sương mù giăng kín, khi đã vượt qua những đêm dài kg sao, sẽ tìm thấy nhau nơi bình minh lên chậm, nơi ánh sáng dịu dàng rọi vào hai tâm hồn từng lạc mất nhau.
Nơi đó, ngọn lửa ngủ quên vẫn chờ, lặng lẽ như hòn than giấu dưới lớp tuyết dày, chỉ đợi một tia nắng đầu mùa – đủ ấm, đủ khẽ – để bừng lên, để sưởi ấm đôi tay và trái tim ai đó.
“No winter lasts forever, no spring skips its turn.”
-Hal Borland-
Chỉ cần một tia nắng đủ khẽ, cũng đủ để ngọn lửa ngủ quên trong ai đó khẽ bừng lên.
LTK
Ngày Xuân muộn, 2025
PS. Mượn bài hát của sư huynh, giọng hát chuyên nhạc “thất tình”. 🙂↔️🤪
https://app.box.com/s/p0smmkyt0rras1aflaho3jqf5k27czpn
Ta tiễn em về đi với người
Về nơi ấy mai này còn nhớ ta không
Em bước đi ta ngồi cùng với gió trăng
Trong gió mưa sa mắt em giấu ngấn lệ rơi
Khi bóng em về xa cuối trời
Gởi theo cơn gió mưa về xóa chiếc hôn xưa
Ta suốt đêm ngơ dại rong ruổi lang thang
Vùi thân giá rét tìm em trong giấc mộng
Giấu trong giá buốt là tim em ngọn lửa
Giấu trong thân tôi là chất ngất mỏi mòn
Về đâu em hỡi dù biết cách xa là đớn đau
Và xin em nhớ rằng có ta luôn đợi mong
Và xin em nhớ nửa trái tim ta còn yêu người
Ta tiễn em về đi với người
Về nơi ấy mai này còn nhớ ta không
Em bước đi ta ngồi cùng với gió trăng
Trong gió mưa sa mắt em giấu ngấn lệ rơi
Khi bóng em về xa cuối trời
Gởi theo cơn gió mưa về xóa chiếc hôn xưa
Ta suốt đêm ngơ dại rong ruổi lang thang
Vùi thân giá rét tìm em trong giấc mộng
Giấu trong giá buốt là tim em ngọn lửa
Giấu trong thân tôi là chất ngất mỏi mòn
Về đâu em hỡi dù biết cách xa là đớn đau
Và xin em nhớ rằng có ta luôn đợi mong
Và xin em nhớ nửa trái tim ta còn yêu người
Giấu trong giá buốt là tim em ngọn lửa
Giấu trong thân tôi là chất ngất mỏi mòn
Về đâu em hỡi dù biết cách xa là đớn đau
Và xin em nhớ rằng có ta luôn đợi mong
Và xin em nhớ nửa trái tim ta còn yêu người
Và xin em nhớ nửa trái tim ta còn yêu người
Kiếp luân hồi có sinh có diệt
Đời vô thường giả tạm hư không
Ngũ uẩn: “Sắc bất dị không”
An nhiên tự tại cho lòng thảnh thơi.
-CT-
願得一心人,
白頭不相離.
Đời vô thường giả tạm hư không
Ngũ uẩn: “Sắc bất dị không”
An nhiên tự tại cho lòng thảnh thơi.
-CT-
願得一心人,
白頭不相離.



![[-]](https://vietbestforum.com/themes/classic/collapse.png)