2023-01-23, 08:14 AM 
	
	
	(2023-01-23, 01:55 AM)TeaOla Wrote: Cám ơn anh Đạn![]()
Những người viết thư pháp vào dịp Tết như vậy, có phải qua trường lớp hay sao không anh Đạn? lúc nhỏ còn ở VN em không để ý, chừng Tết năm nay em mua được vài tấm thư Pháp để treo nhà thì lại thấy rất thích. Tự nhiên em lại thích tranh vẽ, hay tranh vẽ chữ mà chỉ có dịp Tết mới thấy người ta rao bán.
Em đoán là hoàng tử mà còn đẹp trai nữa ;)
Theo hiểu biết của tui thì mấy ông Đồ, bà Đồ viết chữ Thư Pháp ở phố Ông Đồ ở số 4 Duy Tân mà tui có dịp chụp và bỏ lên ở trên thì không qua một trường lớp có bài bản nào dạy hết. Họ có thể là những người lớn tuổi, am hiểu chữ Hán chữ Nôm hoặc trẻ hơn thì am hiểu chữ Quốc ngữ, cộng thêm có hoa tay, vẽ đẹp đều có thể trở thành ông Đồ, bà Đồ "cho" chữ cho thiên hạ được. Nếu để ý cô sẽ thấy mỗi một ông Đồ đều có một gian hàng có đăng ký với Ban Tổ Chức riêng, ở đó đều có nhiều bức thư pháp lớn, đóng khung, lộng kính để tự giới thiệu tài nghệ của mình. Ngoài ra ở mỗi gian hàng đều kèm theo 3 hay 4 đệ tử, có thể đó là các em sinh viên trường vẽ hoặc học ở ban Văn Chương ra học nghề và được làm các công việc nho nhỏ như vẽ tranh, viết chữ lên mấy tấm thiệp lì xì hoặc thệp chúc Tết chẳng hạn. Việc này xem ra cũng kiếm được một chút ít tiền, cũng đươc cho là hợp pháp mà.
Tỷ như tui chẳng hạn, muốn lấy lòng bạn gái chẳng hạn, Tết qua nhà ẻm chơi, buộc phải lấy lòng cả nhà ẻm, lấy từ trên xuống dưới, lấy từ ông Nội xuống bà Nội, từ Cha xuống Mẹ, từ Chị xuống mấy đứa em, phải lì xì từng người thì cũng nên nhờ mấy ông Đồ bà Đồ viết riêng cho mỗi người một cái bao lì xì màu đỏ viết chữ vàng ghi tên từng người có phải nó "oành tráng" hơn không?.
Đấy là chuyện mấy ông bà Đồ viết chữ Thư pháp ở Sài Gòn. Còn việc mấy ông Đồ viết chữ ở khu Văn Miếu ngoài Hà Nội thì nghe đâu phải qua một cuộc sát hạch Thư pháp chữ Hán Nôm, Thư pháp chữ Quốc ngữ trước khi được cấp phép hành nghề cho chữ cho thiên hạ. Cũng không phải dễ ăn đâu.
Người ta thường dùng chữ CHO, Cho Chữ, cho nó oai vậy thôi chứ thật ra đó cũng là một cái nghề tương đối hợp pháp trong thời buổi này thôi. Tui cho anh chữ đẹp, chữ tốt, tui cong lưng viết trên giấy dó bằng mực Tàu xịn để anh mang về treo cho đẹp nhà đẹp cửa trong dịp Tết nhất thì anh cũng CHO lại tui chút đĩnh cho thuận mua vừa bán vậy thôi, anh không thích đâu có ai dí súng dzô đầu anh rồi ép anh trả tiền khơi khơi cho tui đâu mà phải lên giọng rủa xả tui vậy cha nụi?. Riêng cái bài thơ Ông Đồ kia là do ông Liên ổng nhớ mỗi dịp Tết đến, ông đồ xưa thường được nhiều người thuê viết chữ, viết câu đối để trang trí trong nhà. Nhưng từ khi chế độ thi cử phong kiến bị Tây Đầm nó bãi bỏ, chữ nho không còn được trọng dụng, ngày Tết không mấy ai sắm câu đối hoặc chơi chữ, ông đồ trở nên thất thế và bị gạt ra lề cuộc đời. Từ đó, hình ảnh ông đồ chỉ còn là “Cái di tích tiều tuỵ đáng thương của một thời tàn” (nguyên văn lời ông Vũ Đình Liên), chuyện ấy nó đâu có dính dáng gì đến thời cuộc bây giờ đâu mà mang ra so sánh?. (Chửi đúng thì + nó mới sợ, chửi ngu coi chừng + nó cười cho thúi mũi).
Cũng như mấy em sinh viên trường Vẽ mấy ngày này xách bút xách mực ra ngồi vẽ chân dung cho con nít, cho mấy cô, cho mấy anh mấy chị, kiếm thêm tiền ăn học. Đi ngang qua nhìn mấy đứa bé ngồi nghiêm nghị cho mấy ảnh vẽ, dễ thương hết sức, bỗng ước gì mình có được một đứa con gái như hai bé này hén. Đội lên đầu chạy dzòng dzòng chợ Bến Thành liền...
![[Image: IMG_0799.jpg]](https://i.postimg.cc/wBRY51GG/IMG_0799.jpg)
![[Image: IMG_0800.jpg]](https://i.postimg.cc/bJXcmzXN/IMG_0800.jpg)
	Em đi, nửa gối hoa tàn mộng,
Thương nhớ bay cùng mây viễn phương.



