Người về qua cõi phù vân ... Nghiêng vai trút gánh phong trần bỏ đi...

Các Ẩn Số Chính Trị Trong Tiểu Thuyết Võ Hiệp Kim-Dung
#53
2. Các thông điệp chánh trị của Kim Dung liên hệ đến vấn đề tranh thủ mục tiêu.

Theo dõi kết quả mà các cao thủ võ lâm đã đạt được trong việc tranh thủ mục tiêu, chúng ta cỏ thể nhận thấy một số thông điệp chánh trị của Kim Dung.

a. Việc phải biết hạn chế mục tiêu của mình.

Qua sự tích các nhơn vật trong các bộ truyện võ hiệp của ông, Kim Dung đã nhấn mạnh trên chỗ con người khó có thể làm hết các việc mình mong muốn nên phải biết hạn chế mục tiêu của mình.

1) Trong việc học hỏi và luyện tập về bất cứ bộ môn nào, người cũng đều gặp một vấn đề nan giải là khả năng thể chất và tinh thần của mình bị giới hạn trong khi những điều cần biết lại vô cùng. Biển học vốn mênh mông không bờ bến, không ai đi đến tận cùng được. Vả lại, nếu mình đi được rất xa trên một con đường thì người khác có thể đi được rất xa trên con đường khác. Bởi vậy, không người nào có thể thông suốt được hết mọi việc trong một môn học để chắc chắn là không ai có thể thắng được mình và nắm giữ địa vị người số một trong môn học của mình một cách chắc chắn và lâu dài. Người phải hao phí không biết bao nhiêu thời gian và công lực mới có thể được xem là đệ nhứt bá võ lâm. Nhưng sau đó, người có thể bị người khác, có khi là người trẻ hơn, đánh bại. Hiện tượng này đã được diễn tả một cách sống động trong hai câu thơ:

“Trường Giang hậu lãng thôi tiền lãng;
Thế thượng tân nhơn tán cựu nhơn”
(Trên Sông Cái, sóng sau xô sóng trước;
Giữa cõi đời, người mới chận người xưa)

Trong các nhơn vật chánh yếu của Kim Dung, chỉ có Trương Vô Kỵ là người được học nhiều hơn hết. Chẳng những tinh thông y lý, thạo về độc dược, ông còn luyện được cả ba môn võ Thái Cực Quyền Kiếm của người Trung Hoa, cửu Dương Thần Công của Đạt Ma Tổ Sư vốn là người Thiên Trúc (An Độ), và Càn Khôn Đại Nã Di Tâm Pháp của người Ba Tư. Ông là Giáo Chủ Minh Giáo, lại được tôn là Minh Chủ Võ Lâm và được xem là người có võ công cao nhứt thời ông. Nhung khi phản lại ông, Châu Nguyên Chương chỉ cần bỏ thuốc mê vào rượu cho ông uống là đã bắt được ông một cách rất dễ dàng. Người được xem là “đệ nhứt bá võ lâm” và được tôn trọng suốt đời là Vương Trùng Dương. Nhưng ông này đã chết sớm hơn những người đồng tài với ông và những người này về sau võ công rất tăng tiến nên chưa hẳn là ông có thể giữ được địa vị “đệ nhứt bá” này một cách chắc chắn. Như thế, địa vị “đệ nhứt bá võ lâm” không phải là dễ đạt và dễ duy trì.

Mặt khác, việc tham lam luyện tập các thứ võ công trác tuyệt không phải là không có mối hại. Một số võ công thượng thặng đòi hỏi người phải chịu thương tổn rồi mới học theo nó được. Muốn luyện Thất Thương Quyền thì phải làm cho nội tạng mình bị thương và quyền công càng cao siêu bao nhiêu thì nội tạng càng bị thương nặng bấy nhiêu, về võ công đirợc dạy trong QUÌ HOA BẢO ĐIỂN hay TỊCH TÀ KIẾM PHỔ có thể làm cho người thành vô địch thì trước khi luyện tập người phải tự thiến.

Các thứ võ công thượng thặng tự nó không làm cho người bị tổn thương như vậy, nhưng nếu tham lam luyện tập quá nhiều, người cũng có thể bị hại, nhứt là khi cố luyện tập nhiều môn võ khác nhau. Võ học của phái Thiếu Lâm có thể nói là tuyệt cao, nhưng các môn võ của phái này phải được học tập với tinh thần từ bi. Nếu không có tinh thần từ bi mà học võ công thượng thặng của phái Thiếu Lâm thì bị bại hoại thân thể hay bị nội thương. Người có võ công cao nhứt của phái này là Huyền Trừng Đại Sư đã tự nhiên bi đứt cân mạch và thành phế nhơn. Cưu Ma Trí, Mộ Dung Bác và Tiêu Viên Sơn đều đã bi nội thương trầm trọng khi lén vào chùa Thiếu Lâm lấy sách về võ học để luyện tập. Đặc biệt đáng lưu ý là trường hợp của võ học trong bộ DỊCH CÂN KINH. Chính nhờ nó mà Lịnh Hồ Xung đã chữa được nội thương của mình phát xuất từ việc trong người có nhiều luồng chơn khí mạnh khác nhau. Nhưng khi luyện theo nó, Cưu Ma Trí đã bị nội thương trầm trọng. Rốt cuộc, Mộ Dung Bác và Tiêu Viễn Sơn chỉ thoát hiễm được nhờ vị sư già mặc áo xám trong chùa Thiếu Lâm đánh chết rồi cứu sổng lại, còn Cưu Ma Trí thì cũng chỉ nhờ bị Đoàn Dự thâu hút hết công lực mới khỏi bị nạn phát điên mà chết.

Các câu chuyện trên đây cho thấy rằng dầu người có thông minh, dũng cảm và có nghị lực bao nhiêu, người cũng khó luyện tập hết các môn võ công thượng thặng để chắc chắn trở thành một nhơn vật vô địch trong võ lâm. Áp dụng ra lãnh vực chánh tri điều này có nghĩa là dầu người có thiên tư tốt và cố gắng đến đâu, người cũng không thể nắm vững hết các vấn đề và vượt lên trên cả thiên hạ được. Bởi đó, người phải có ý thức rõ rệt về sự hạn chế của tri thức mình và có thái độ thích ứng.

2) Nếu không thể luyện tập hết các môn võ công thượng thặng để chắc chắn trở thành một nhơn vật vô địch trong võ lâm người cũng không thể thống nhứt hết thiên hạ dưới quyền điều khiến của mình. Giới võ lâm vốn có nhiều nhơn vật và nhiều môn phái khác nhau. Tuy khả năng có thể hơn kém khác nhau, mỗi nhơn vật, mỗi môn phái đều có bản sắc của mình và đều phần nào tự hào về bản sắc đó nên muốn duy trì nó. Dầu có theo phương pháp nào, người cũng khó chế ngự được hết mọi nhơn vật và mọi môn phái để đi đến sự thống nhứt hoàn toàn mọi lực lượng đương có.

Xét tất cả các đoàn thể được Kim Dung mô tả trong các bộ truyện võ hiệp của ông, ta có thể nói rằng đoàn thể có tổ chức hoàn bị hơn hết để đạt mục tiêu nhứt thống giang hồ là Triêu Dương Thần Giáo. Kỹ thuật làm việc của đoàn thể này khai thác đúng mức tâm lý con người. Nó dùng những biện pháp tàn độc nhưng hữu hiệu để kềm chế người của mình, làm cho họ phải hết sức trung thành và tận lực thi hành thượng lịnh. Tuy nhiên, đoàn thể này rốt cuộc vẫn không đạt được mục tiêu thống nhứt giang hồ dưới quyền thống trị muôn năm của mình. Sự tích của Triêu Dương Thần Giáo theo Kim Dung mô tả có mấy điểm đáng lưu ý.

Trước hết là cuộc tranh giành ngôi Giáo Chủ giữa Nhậm Ngâ Hành và Đông Phương Bất Bại. Tổ chức chặt chẽ của Triêu Dương Thần Giáo đã không ngăn chận được việc người phụ tá của Giảo Chủ Nhậm Ngã Hành là Đông Phương Bất Bại âm mưu triệt hạ ông để lên giữ ngôi vị tối cao. Nó cũng không ngăn chận được việc Nhậm Ngã Hành được người bộ hạ trung thành giúp và thoát khỏi ngục thất rồi đoạt lại ngôi Giáo Chủ đã mất. Chung qui, các biện pháp mà người lãnh đạo đương nhiệm dùng để chế ngự thuộc hạ làm cho các thuộc hạ này tuyệt đối phục tùng mình cũng đã làm cho họ tuyệt đối phục tùng kẻ đối thủ của mình để chống lại mình khi kẻ đối thủ đó nắm được cái thế chế ngự họ.

Cái chết của Nhậm Ngã Hành cững có một ý nghĩa đặc biệt. Cứ theo Kim Dung mô tả thì ông đã có kế hoạch rất hoàn bị để triệt hạ cả phái Hằng Sơn lẫn hai phái Thiếu Lâm và Võ Đương. Nhưng kế hoạch này thật sự không phải thích ứng như Nhậm Ngã Hành tưởng. Nó vốn dựa trên giả thuyết là khi về núi Hằng Sơn, Lịnh Hồ Xung cho người thông báo với hai phái Thiếu Lâm và Võ Đương để cầu viện và hai phái này sẽ đem hết lực lượng đến núi Hằng Sơn để viện trợ. Tuy nhiên, Lịnh Hồ Xung đã không cầu viện nơi hai phái Thiếu Lâm và Võ Đương như Nhậm Ngã Hành dự liệu. Dầu vậy, một số cao thủ lãnh đạo hai phái này cũng đã đến Hằng Sơn gặp Lịnh Hồ Xung. Người của họ cũng được đưa đến Hằng Sơn nhưng đã hóa trang đi tránh con mắt dò xét của địch. Và thay vì đem lực lượng đối chọi với lực lượng Triêu Dương Thần Giáo, họ đã lập kế để hại Nhậm Ngã Hành và giáo chúng Triêu Dương Thần Giáo đến tấn công Hằng Sơn. Vậy, nếu Nhậm Ngã Hành thi hành kế hoạch ông nghĩ ra thì cuộc diện không biết đã xảy ra như thế nào. Nhưng thật sự Nhậm Ngã Hành đã chết trước khi thi hành kế hoạch.

Sở dĩ Nhậm Ngã Hành chết thình lình như vậy là vì với môn Hấp Tinh Đại Pháp, ông đã thâu hút vào người nhiều luồng chơn khí và các luồng chơn khí này thỉnh thoảng xung đột nhau làm cho ông đau đớn. Để trừ khử các luồng chơn khí mình đã thâu hút vào cơ thể mà không hóa tán và dung hợp được, Nhậm Ngã Hành đã phải dùng một thứ nội công cực kỳ bá đạo và do đó mà hao tổn rất nhiều chơn nguyên thành ra bị tổn thọ. Tuy tình trạng này liên hệ đến cá nhơn của Nhậm Ngã Hành, nó cũng phản ảnh tình trạng đoàn thể do ông lãnh đạo. Nó có thể biểu hiện sự kiện Triêu Dương Thần Giáo gồm nhiều lực lượng khác nhau được kết hợp nhau dưới quyền thống suất của môt nhà lãnh đạo chuyên chế, nhưng vẫn có sự xung khắc nhau. Việc kềm giữ cho sự xung khắc này không bùng nổ lớn làm tiêu hao nhiều thì giờ và nghị lực của đoàn thể. Với cái chết của Nhậm Ngã Hành, Kim Dung cho chúng ta thấy rằng nó làm cho đoàn thể không thực hiện được mục tiêu căn bản của mình.

Về mặt chánh trị thì như chúng tôi đã trình bày trước đây, Triêu Dương Thần Giáo đã được Kim Dung dùng để tượng trưng cho Đảng Trung Cộng. Sự thất bại của Triêu Dương Thần Giáo có thể được xem như là để ám chỉ việc Đảng này không đạt được mục tiêu nó đưa ra làm lý tưởng tối hậu. Đảng Trung Cộng vốn theo chủ nghĩa Marx-Lenin là một chủ nghĩa hướng đến việc thực hiện một thế giới đại đồng dưới quyền lãnh đạo chuyên chế của người vô sản. Nhưng mặc dầu được tổ chức theo lề lối của Lenin, một lề lối phi nhân nhưng hữu hiệu, Đảng Trung Cộng đã không thực hiện được mục tiêu mà Marx nêu ra.

Thế giới hiên tại không phải đã bị Cộng sản chế ngự, mà Trung Cộng lại cũng không giành được quyền lãnh đạo phong trào tranh đấu cho vô sản thế giới. Riêng Cộng sản Việt Nam cũng theo chủ nghĩa Marx-Lenin và trước đây đã được Trung Cộng tận lực ủng hộ trong cuộc chiến đấu với người Pháp rồi người Mỹ, ngày nay cũng đã thành thù địch với Trung Cộng. Ngay ở Trung Hoa, Trung Cộng cũng chưa phải đã thành công. Đảo Đài Loan hiện vẫn còn nằm trong tay Trung Hoa Quốc Dân Đảng và một số Hoa kiều khá đông ở các nước vẫn còn theo Trung Hoa Quốc Dân Đảng để chống lại Trung Cộng một cách mãnh liệt. Trong việc điều khiển khối người sổng ở Hoa lục, Trung Cộng đã gặp nhiều khó khăn và không thực hiện được các kế hoạch phát triển kinh tế của mình như dự liệu. Mặt khác, chính nội bộ Trung Cộng đã trải qua những cuộc khủng hoảng trầm trọng làm cho xã hội Trung Hoa dưới quyền lãnh đạo của họ nhiều lần bị xáo trộn và người Trung Hoa phải chịu nhiều đau khổ.

Với câu chuyện Triêu Dương Thần Giáo, Kim Dung đã có ý cho thấy rằng việc thống nhứt thiên hạ chỉ là một giấc mộng, và ngay cả việc bắt tất cả mọi người trong một nước hoàn toàn tùng phục mình cũng là một mục tiêu khó đạt, dầu cho người cầm quyền có áp dụng những biện pháp phi nhân tàn độc để khủng bố và kềm chế người dân.

còn tiếp...
Kiếp luân hồi có sinh có diệt
Đời vô thường giả tạm hư không
Ngũ uẩn: “Sắc bất dị không”
An nhiên tự tại cho lòng thảnh thơi.
-CT-

願得一心人,
白頭不相離.
Reply


Messages In This Thread
RE: Các Ẩn Số Chính Trị Trong Tiểu Thuyết Võ Hiệp Kim-Dung - by Lục Tuyết Kỳ - 2022-08-15, 03:26 PM