2021-12-09, 04:43 PM
(tt) Sư Toại Khanh Giảng Thường Cận Y Duyên (2-3)
https://toaikhanh.com/videotext.php?vid=uExsol2zB_o&abt=Th%C6%B0%E1%BB%9Dng+C%E1%BA%ADn+Y+Duy%C3%AAn
Thường cận y duyên: là thói quen
Tiếp theo mình học cái duyên mới, đó là Thường cận y duyên. Tôi nói nha, tôi giảng cái duyên này là không có theo trật tự trong kinh nha. Tại sao ? tôi xét thấy tôi lựa cái duyên nào mà tôi có thể nói về chuyện tu học. Còn mấy cái duyên mà có thể lùa vào một , thì tôi gom tôi nói cho nó gọn. Nói trước cho biết. Chứ đêm nay về dò nói «Ủa? Sao ổng từ Quảng Nam mà ổng chạy vô Đà Lạt, Đà Lạt hướng về Bạc Liêu, từ Bạc Liêu ổng đưa trở về Bình Dương.» Không phải. Miễn sao trong cái bản đồ chữ S thôi.
Bây giờ cái Thường cận y duyên. Nghe cái tên nó rất là dài và nó rất là tối nghĩa nhưng mà cái nghĩa mà nôm na nhất đó là thói quen. Thường cận y là thói quen chứ không có gì hết, mà từ tiếng Pali là « pakatūpanissaya” pakatu từ chữ pakati có nghĩa là normal, hay là daily, popular. Còn cái chữ «upanissaya » có nghĩa là habit, custom. Như vậy, «pakatūpanissaya” dịch gọn lại là thói quen. Hết.
Cái này nó rất là quan trọng, bởi vì chúng sanh phàm phu 99,9% vốn không có thói quen active mà rất là passive. Chúng ta không có khuynh hướng bốc hơi mà chúng ta chỉ có khuynh hướng chảy xuống. Phân biệt được hai cái này không ? nước mà dạng air thì nó khuynh hướng bốc lên, còn nước cái dạng liquid thì nó đổ xuống, mà hễ muốn bốc lên thì anh phải active chút. Còn chạy xuống thì anh passive là được rồi. Có hiểu cái đó không ? Muốn đứng lên thì phải dùng sức chứ muốn đổ ạch xuống đất thì hình như không cần dùng phải không ? Thấy chưa ? Chính vì thói quen tai hại này cho nên trong vô số kiếp luân hồi, chúng sinh có một thói quen rất là bậy là cái gì dễ, cái gì tiện thì theo đó mà đi.
99,9% chúng sinh trong đời này là sống theo thói quen. Thói quen thiện khó hơn thói quen ác, bởi vì mình muốn có được cái thiện mình phải có sự nỗ lực, mình phải có phấn đấu, phải có vô số điều kiện. Còn ác thì quơ đâu cũng gặp điều kiện làm ác hết trơn. Nghe kịp không ?
1. Chính vì cơ hội làm bậy nhiều cho nên người bậy nó nhiều.
2. Chính vì người bậy nó nhiều nên bạn xấu nó nhiều.
3. Chính vì bạn xấu nó nhiều cho nên mình dễ kiếm.
4. Chính vì mình dễ kiếm cho nên mình dễ thành người xấu, và dễ bị lây.
Và sẵn đây tôi nhắc lại bài học cũ. Trong Kinh nói tại sao không nên gần người xấu, kể cả trường hợp ta là người tốt, là bởi vì:
1. Buổi đầu mình sống với họ bằng tâm thức đối kháng, có nghĩa là mình không đồng ý,
2. sau đó bằng tâm thức miễn cưỡng,
3. sau miễn cưỡng là thỏa hiệp,
4. sau thỏa hiệp là đồng thuận.
Đồng thuận có nghĩa là cá mè một lứa, có lúc mình thấy nó hay hay.
Chuyện nhẹ thôi.
Tôi không phải là người bủn xỉn nhưng mà khi tôi ở gần một người kẹo lâu ngày tôi thấy họ hay. Hiểu không ? Trước đây mình thấy ai dễ thương, ai tội nghiệp là mình giúp, còn khi ở gần người kẹo là mình nghĩ tiếp «Họ có nhờ mình chưa mà mình giúp?» hiểu không ? Họ chưa đến nỗi mà tại sao mình giúp, mà lẽ ra trước đây là tôi thấy ai dễ thương, tội nghiệp là tôi đã giúp, còn giờ ở gần người kẹo tôi mới tăng đô lên. Có nghĩa là, họ có đến nước mà cần giúp hay không? Họ có đúng là khổ như mình thấy hay không? Nghe kịp không ? Lúc đó bắt đầu tôi mới giật mình «Ồ, thì ra mình đã bị nhiễm !»
Trước đây mình không có để ý mấy cái đồng coin. Nó chỉ để dành bơm bánh xe, nhưng bây giờ mình biết để dành để đậu xe. Có hiểu tôi nói không ? Từ cái chỗ mà bơm bánh xe mà biết tiết kiệm để mà bắt đầu dùng trong chuyện đậu xe. Có nghĩa là thêm một tác dụng nữa của đồng coin đúng không ta ? Rồi từ đó mình mới để ý, mấy cái này có thể dùng để đi tiệm one dollar store. Nghe kịp không ? Mình nâng cấp từ từ từ từ, rồi cuối cùng mình có thể dùng nó để đi vào Thrift Shop hay là Goodwill hiểu không ? Có nghĩa là mình đã gần người kẹo.
Ở đây tôi không phải nói vậy để bà con coi thường mấy cái đồng coin. Không phải. Nhưng mà tôi giật mình khi tôi thấy tôi đã thay đổi. Bởi vì không phải tôi giàu, nhưng mà ở Mỹ, cái tiền coin nó không có giá trị mà giữ nó rất là nặng túi. Hiểu không?
Rồi khi về Châu Âu tôi mới biết người bên đó họ xài hơi kỹ. Tiền coin bên Thụy sĩ nó rất là có giá, cộng với mấy người họ hơi kỹ nữa. Lâu ngày tôi về Mỹ tôi kẹo lúc nào tôi không hay.
Người xứ Bulgari rất là kẹo, kẹo lắm, họ bủn xỉn lắm. Tại vì họ là dân miền núi mà. Thêm chế độ Cộng Sản làm cho họ nghèo nữa cho nên họ bủn xỉn.
Có một du khách ngoại quốc đi qua Bulgari, ổng bị tai nạn nặng lắm. Ổng cần vô máu, người ta vô đợt một ổng còn cảm ơn. Vô đợt hai ổng hết biết cảm ơn, là bởi vì máu Bulgari đã quá nhiều trong người ổng.
Cái câu chuyện đó, có thể quý vị nghĩ là câu chuyện cười nhưng mà không phải, người ta muốn nói rằng, khi mà cái tập nhiễm á. Hiểu chữ tập nhiễm không ? Tức là vô lần đầu ổng nói cảm ơn, vô lần hai ổng thấy chuyện bình thường. Tui bị tai nạn bên nước mấy người, mấy người phải có trách nhiệm vô máu cho tui. Có nghĩa là lúc đó ảnh chỉ biết lợi dụng người khác thôi. Chứ không còn cái ơn nghĩa gì hết á.
May là tui chưa vô máu. Mới ở bển có mấy tháng mà giờ, bắt đầu tôi kẹo rồi.
Cho nên quan trọng lắm, thường cận y duyên nó quan trọng lắm, nó là cái thói quen. Mà từ cái chỗ mình có thói quen đó, các vị nhớ thói quen là gì? Nếu mà nói một cách hình ảnh sinh động, thói quen là một thùng hột giống. Tôi biết tôi dùng hình ảnh quý vị không có chịu, nhưng đó là hình ảnh sống động nhất. Thói quen là một thùng hột giống. Mỗi người trong đám chúng ta có một thùng hột giống. Nó đủ thứ hột hết. Chỉ cần mình gần cái môi trường nào thì trong đó, hột nào nó sẽ phát triển.
Mình có nhiều thói quen lắm quý vị: thói quen tốt, thói quen xấu, thói quen hiếu học, thói quen lười biếng, thói quen lừa đảo, thói quen chân thật, thói quen đa tình, thói quen chung thủy, mình có một thùng. Mà hễ mình gặp cái môi trường nào thì cái hột giống đó nó phát triển, hiểu không ? Như cái hột đậu xanh mà nó nghe cái mùi nước là nó ra giá liền. Hồi đó có người cho tôi một cái giò lan. Giò lan này nó không cần đất, nó không cần nước, cứ treo nó gió thổi, có sương là chàng bèn ra hoa. Bây giờ tôi về ...tôi tìm cái đó không thấy.
44 : 53
06/07/2020 - 05:22 - vuihtv
Giò lan đó dành cho mấy người mà một là không có đất trồng, hai là làm biếng, ba là không có thời gian. Cứ treo tòng teng cái là, mà nó hay lắm, treo tòng teng thế này mà cái rễ nó đổ xuống nó mập ú, nó mọng nước là có nghĩa sắp ra hoa, tức là cái chót rễ mà mọng nước là nó sắp ra hoa. Thích lắm. Còn đa phần những giống khác là cứ có điều kiện thích hợp là nó mới nảy mầm.
Tất cả thói quen chúng ta gom chung lại là nó nằm trong một cái thùng là thùng chủng tử. Chỉ cần có một điều kiện thích hợp thì những cái hạt chủng tử ấy, những hạt giống ấy bèn nảy mầm phát triển. Ghê lắm quý vị. Trong đó có những hạt : bá đậu, mắt mèo, và mã tiền. có biết mã tiền không ? Mã tiền nó là một loại cây mà nó rất là độc, cái lá người ta ngâm rượu, chỉ bôi lên người, xức xoa bóp, bôi ít ít thì được, bôi nhiều nó giựt mình thấy. Mã tiền mà uống nhiều là chết. Rồi mắt mèo thì sao ta ? Nó ngứa. Còn bá đậu biết không ? Nó giống như lá bồ đề mà nó có gai. Bà con nào mà bón ba chục năm, uống vô là nó đi sạch ruột luôn. Trong cái thùng hột giống mình mà nó có đủ thứ cây hết. Trong đó có cái giống cây mà trời ơi đất hỡi, cây loa kèn á. Quý vị biết cây hoa loa kèn, nó là cây thuốc độc kinh khủng. Người ta chiết xuất, dân Brazil nó chiết xuất trong đó một thành phần hóa chất mà có thể làm cho người ta gây nghiện. Nó độc ở chỗ này, người ta chiết xuất extract nó ra đó, người ta có thể biến thành nước hoặc thành bột, mà đặc biệt là nó không mùi, không vị, không màu, nên khi người ta bỏ trong ly nước mình không biết. Cái độc của nó chỗ này, mình uống rượu vô mình bị say, có biểu lộ thì người khác biết, mình xài ma túy mình cũng có cái làm cho người ta biết, nhưng ông này thì không, ông này người ta bỏ vô ly mình mình không biết, vì nó không có mùi, không có màu và không vị, và khi mình đã uống rồi, mình không có biểu lộ gì để người khác biết hết. Cái độc nó là chỗ nào ? Khi uống vô rồi, mình thấy chuyện gì cũng nhỏ. Có hiểu không ? Mình vẫn là người bình thường, vẫn lái xe bình thường, cười cười, nhiều khi đụng cái đầu mình mình vẫn đi, chuyện đó chuyện nhỏ à. Ba má mình mà nó kêu đâm đi là đâm, đâm xong ngồi rửa tay hút thuốc tỉnh bơ, chuyện nhỏ. Rồi lên lầu kêu nhảy đi là nhảy, vì là chuyện nhỏ. Mình không hề có biểu hiện gì hết. Mình là người rất bình thường. Nó độc vậy á. Cái mà tôi sợ là nó không màu, không mùi, và nó không có vị. Không màu sao tôi nhìn tôi thấy, không mùi sao tôi ngửi và không vị làm sao tôi nếm? Cứ bỏ nó vô như vậy đó, chỉ cần một lượng nhỏ thôi. Tôi thấy vui vui vậy đó, cười cười, thì cười cười có gì đâu lạ, rồi thì chuyện gì? Cái mình sợ nhất là «Chuyện gì cũng là nhỏ.» Kêu nhảy lầu là nhảy. Kêu đâm là đâm. Dĩ nhiên, một lát nó tỉnh, một lát cái thuốc nó hết công dụng thì mình mới nhìn ông kế bên, ổng chết rồi. Mình mới hỏi tại sao thì nói mình đâm vậy đó. Tức là tôi bỏ vô cô không biết hả ? Vẫn đi đứng bình thường. Nó kêu là loa kèn, cái bông nó rũ vậy nè, nhưng mà thấy vậy mà có phải cái loại đó hay không. Nhiều họ family của nó. Ok thôi bàn hồi mất công người ta tưởng mình chế tạo.
Đó là thói quen như mình hiểu nó rất là dễ sợ. Một người vô cùng khả kính, vô cùng dễ thương thì trong tâm khảm của họ họ cũng có vô số hạt giống thói quen trong đó, hiểu không ? Cái dễ sợ là cái đó.
Tôi nhắc lại, một người vô cùng khả kính, vô cùng dễ thương, thì trong thâm tâm của họ vẫn có hạt giống của những tật xấu kinh khủng mà mình không biết. Chỉ cần những hạt giống ấy nó gặp đúng điều kiện, đúng môi trường thì nó sẽ trào ra.
Trong Kinh nói thế này mới rùng rợn : Bồ Tát Ngài có những cái đặc điểm mà người thường không có, đó là :
1. Ngài rất là thông minh, hơn người.
2. Thứ hai đó là ngài có một cái nghị lực là: đã làm là không có buông, không có dừng lại giữa chừng, mà luôn luôn vì trí tuệ quá mà Ngài luôn nghĩ làm cách nào nhanh nhất, dễ nhất mà hiệu quả nhiều nhất.
Cho nên có nhiều kiếp ngài sanh ra ngài quên mất chuyện tu hành mà chuyển qua làm ác, thì chỉ có chết thôi.
1. Bởi vì khi Bồ Tát đã ra tay là không có rút lại. Cái nghị lực, người ta quen với cái nghị lực. Ghê chưa ?
2. Thêm nữa là cái trí tuệ, ngài làm gì ngài cũng nghĩ là làm sao mà cách nào nhanh nhất, dễ nhất, tiện nhất mà hiệu quả nhất. Như người ta câu là chỉ biết chài, còn Ngài Ngài nghiên cứu sao mà một lần câu được nhiều hơn người khác.
Cho nên mình hiểu cái này mình mới thấy ra nhiều chuyện:
1. Thứ nhứt : Dòng luân hồi quá dễ sợ.
2. Thứ hai, cái người mà nuôi hạnh Bồ Tát là người đáng để lạy. Khi mà họ quỳ dưới chân Phật tổ họ nguyện là họ đã biết cái chuyện này, biết rằng họ sẽ có mặt trên một con đường mà cơ hội họ bị đọa là vô số.
Nên trong Kinh nói, một vị Phật Tổ khi thọ ký cho một vị Bồ Tát, Đức Phật mới nhìn vào cái tâm người này. Đức Phật biết là người này có cái gan để mà bị đọa địa ngục từ hôm nay cho đến khi thành Phật không. Cái gan á, thì Đức Phật mới gật đầu. Tất cả chúng ta đây ai có cái gan đó không ? Có bao giờ các vị bị cảm mà xông không ? Xông khi mà mình mới mở nắp ra nó nóng dữ lắm, đúng không ? Những lúc đó tôi phải nói là mỗi lần mở nắp ra là tôi nhớ tới Đức Phật. Tại vì muốn thành Phật như vậy thì phải đi địa ngục, mà mình bị đốt trong chảo nóng lắm, tỷ lần cái nồi xông. Những lần mà lỡ nấu cái nồi bự, tôi mở nắp ra mà tôi vẫn phải vén cái mền á. Chịu không nổi.
Mình đi địa ngục thì các vị biết, chẳng hạn như địa ngục dầu sôi. Các vị không tin nhưng mà tôi phải kể biết làm sao bây giờ. Cái chảo đồng đó, từ trên cái miệng chảo nó cho mình cà quợn cà quợn mà từ trên miệng chảo xuống tới cái đáy là 30.000 năm. Rồi từ dưới đáy nó cà quợn cà quợn cà quợn nó đưa mình lên mặt nước là 30.000 năm. Có nhiều người nghiệp ít thì họ sanh ra đó, nó chỉ đưa từ miệng xuống tới đáy, chết là đi về cõi khác. Còn người nghiệp nặng thì xuống đáy rồi trở lên rồi mới đi, nghĩa là roundtrip. Còn có người là multi trip. Có nghĩa là, trên xuống cứ một lần trên xuống là 30, dưới lên là 30, trên xuống là 30, mà nó nóng kinh dị, tại mình bị nằm trong nước sôi mà. Do cái nghiệp, nó khiến cho mình không có chết mà mình phải sống để cảm nhận toàn bộ.
Cho nên những loài, trong Kinh nói, những loài mà dưới nó lên nó khờ vô cùng. Khổ quá. Lên nó làm những con như con giun á. Các vị có biết mình có 100 tỷ cái nơ ron trong cái bộ não, con giun nó chỉ có 7 thôi. Một bên là 7, một bên là 100 tỷ, các vị có thấy chênh lệch không ? Cho nên, nó chỉ có biết nhúc nhích thôi. Và nó biết chỗ nào mát lạnh nó chun vô, nó thấy cấm thì nó quay trở lại. Nhiều khi từ cái chỗ nó bò mà vô chỗ đất là gần chỉ cần có một miếng gạch, nó không biết, nó chấp nhận bò một quãng đường dài để nó bò đi tìm chỗ mát, trong khi nếu mà nó có con mắt, nó có linh giác, như các loài khác thì nó trèo qua cái cục gạch nó vô tới đất rất là gần, nhưng mà không. Chỉ cần có một tia nắng rọi vô cục gạch đó, tia nắng rọi, thì đối với nó là chỗ đó nguy hiểm lắm. Nó bò qua đây, nó nhìn, nó thấy khiếp lắm. Những lần tôi gặp, tôi nhích nó vô trong bóng râm, nó chỉ khác cọng cỏ có chút xíu à. Nó bị đọa lâu quá. Nó lên nó mất sạch. Rồi nó phải lộn qua nhiều kiếp con này con kia cuối cùng một cái nghiệp lành nào đó trong quá khứ mới lôi nó lên làm người. Lúc nó lên làm người, nếu mà nó may mắn nó gặp được minh sư thiện hữu thì dạy nó tu, còn nếu mà không, gặp toàn cái dân mà dạy nó nhậu nhẹt, săn bắn, là nó lọt xuống trở lại nữa.
Cho nên một vị Phật ra đời, các Ngài nhìn các Ngài thấy coi trong cái đám kia lúc nhúc, coi ai có duyên thì Ngài có hai cách Ngài độ:
1. Một là Ngài độ cho chứng thánh,
2. Hai là Ngài tạo điều kiện cho nó làm phước chút đỉnh vậy đó, để mai mốt nó có chỗ nó đi.
Thương lắm. Đức Phật lòng đại bi thương lắm. mà trong kinh nói Ngài thương mình hơn là mẹ thương con, bởi vì mẹ thương con thì thương nhưng có lúc mẹ giận con. Có hiểu không ?
Đức Phật không có giận, vì Phật không có nghĩ không có gì để mà Phật giận hết, Phật nhìn Phật thấy lúc nhúc tội nghiệp lắm, mình chửi Ngài ngài cũng im à, Ngài coi mình như đứa con điên vậy đó, cho nó chửi, cho nó cào cấu xong thì cũng ngồi xuống chăm sóc cho nó.
Tại vì Ngài nhìn Ngài thấy hết. Ngài ôm bát Ngài đi, Ngài thấy
có những người họ không có đức tin gì hết, họ thấy Ngài đẹp quá họ ra họ để bát, Ngài biết hết, nhưng mà Ngài vẫn phải nhận. Tại sao ?
Vì cái tánh nó ác lắm, mà chẳng qua bữa nay nó nhìn cái mặt Ngài nó thương, chứ nó ác lắm,
Ngài biết cái muỗng cơm mà nó để vô này, đủ để nó làm vua 3000 lần, mà nó làm vua toàn là bạo chúa không à, rồi giờ sao ? Giờ làm sao ? Mà Ngài cũng biết, những cái đứa nào mà sống dưới tay bạo chúa là những đứa nó có cái nghiệp gì đó chứ không phải khơi khơi mà nó sống dưới tay bạo chúa. Hiểu không ? Có hiểu tôi nói gì không ? Các vị có đọc sử Trung Hoa cận đại, các vị có biết cái vụ bước đại nhảy vọt không ? Grand leave. Cái lúc Trung Quốc năm 1962 chủ trương sản xuất thép nhiều nhất thế giới đó, tất cả gì kim loại của dân là nhà nước lấy hết, lúc đó đời sống nhân dân rất là khổ ; rồi cuộc Đại cách mạng văn hóa, rồi trăm hoa đua nở, tức là mỗi lần Mao Trạch Đông mà ra cái luật nào đó là dân Trung Quốc chết như rạ. Người như Mao Trạch Đông theo trong Kinh mô tả như vậy nhiều lắm. Cái tánh nó rất là ác, nhưng mà do cái lần nào đó nó cúng dường cho thánh hiền một nải chuối, một..., giờ nó sanh ra ở một vị trí như vậy. Mình phải đồng ý là nó có phước lớn nên Mao Trạch Đông mới không bị ám sát, các vị biết không ? Có rất nhiều người muốn Mao Trạch Đông chết, rất nhiều và rất nhiều. Hitler cũng vậy, có rất nhiều người muốn giết, nhưng mà ngộ lắm, cái nghiệp của dân Do Thái chưa có hết, Hitler phải sống, rồi cuối cùng cái lúc mà nó hết rồi đó, Hitler mới tự sát. Quân đồng minh tràn vô thì Hitler tự sát. Hoặc là Pol Pot, Campuchia đó, là quyền lực nghiêng trời, nó giết bao nhiêu triệu người Campuchia. Mà cái nghiệp người Miên chưa có hết, thì Pol Pot phải sống. Lúc năm 1978 tướng Năm Ngà của Việt Nam, trong 24h đồng hồ ổng chiếm được Campuchia, vô tới nơi cái xác người Campuchia nó đầy đồng hết. Năm 1991, tôi có tới cái chùa Maha ... ở Phnom Pênh tôi có vô cái phòng mà nguyên cái phòng toàn là sọ người không, rồi có một cái phòng toàn là lá y của mấy ông sư mà bị dính máu, nguyên một phòng toàn là y không. Nó giết chư tăng á, tức là nguyên một phòng mà toàn là y mà máu không vậy đó. Rồi nguyên một phòng toàn đầu lâu không, thì phải nói là rất khủng khiếp. Chư Phật thấy hết nhưng mà bây giờ làm sao? Khi mình không thấy cái đó mình mới yêu đời, mình nghĩ đời này màu hồng màu tím màu nâu, chứ còn người biết hết nó nản lắm.
Có nhiều chuyện mà mình thấy mình sẽ thành một con người khác:
1. chừng nào mình chết, chết ở đâu, chết kiểu gì;
2. thứ hai, mình biết thiên hạ nghĩ gì về mình,ngay cả vợ mình, chồng mình, bạn mình;
3. thứ ba, là biết chết rồi sẽ đi về đâu.
Chỉ cần ba cái này thôi, thì sẽ làm cho quý vị thay đổi đời sống. Khi quý vị hiểu được điều đó, quý vị sẽ thấy tâm hồn thánh nhân nguội lạnh cỡ nào. Chán lắm. Hiểu được lòng người nó chán lắm.
1. Họ thấy được cái mong manh của đời sống là cái thứ nhất. Một người thông minh cách mấy mà gõ cái boong là nó khùng, xong. Hiểu không ?
2. Một cuộc tình mà đá vàng tào khang cách mấy, nó rất dễ bị cám dỗ để mà người ta «chia loan rẽ phụng» dễ lắm, chỉ một cái chết là chia lìa, chỉ một cám dỗ, một cái thử thách nào đó là chia lìa.
Tôi nhỏ tuổi nhưng tôi được biết là sau 75 có rất nhiều cuộc tình đẹp của những sĩ quan Cộng Hòa đi tù. Ngày xưa chàng là võ bị Đà Lạt, nàng là Đồng Khánh, Gia Long. Lấy nhau xong chàng đi tù, nàng ở nhà đi lấy cán bộ, lấy chủ tịch phường. Tan nát cả một cuộc biển dâu.
Nhiều lắm quý vị.
Mà mình có yêu mình mới biết. Cái tan nát của người ở tù mà biết người ở ngoài phụ bạc, nó đau lắm, đau bằng trời. Dòng chảy luân hồi nó như vậy đó. Bữa hôm tôi có nói đó, cái người mà ngày xưa từng rất mực thương yêu mình, đó là mẹ của mình, là người tình của mình, là chồng của mình, là cha của mình, là anh em của mình, là bạn thân của mình, từng có một cuộc chia tay ở một sân ga nào đó, một bến tàu, một bến cảng, nhớ thương nhau một đời chỉ mong có ngày gặp lại. Nhưng sau cuộc chia tay đó, không còn gặp nhau nữa. Trải qua nhiều kiếp tử sanh, gặp lại nhau, trên chiến trường, thương trường, chính trường, bỗng nhiên thành kẻ thù. Hiểu không ? Chỉ muốn cái người đó chết thôi. Chứ nếu mình nhớ được rằng, người đó chính là người mình chia tay kiếp xưa vào một buổi chiều mưa nào đó, ước mong được gặp lại nhau dầu có yểu thọ cũng gặp, các vị có thương ai tới mức đó chưa? Có người đó quý vị, thương lắm. Ấy vậy mà mấy kiếp sau gặp lại, chém nhau không kịp. Nghĩ đến đó nó chán.
Thời Phật có một vị tỳ kheo, chuyện dài tôi chỉ kể vắn tắt, vị tỳ kheo đi bát, thấy một cô danh kỹ, danh kỹ là kỹ nữ mà loại có tiếng á, thương cổ lắm. Về bỏ cơm, xanh lè xanh lét. Lúc đó Đức Phật còn. Chư tăng thấy thương mới đem chuyện trình Đức Phật ổng bị gì đó, đi bát rồi bị say nắng. Đức Phật Ngài mới gọi vô rồi Ngài hỏi có đúng như vậy không ? Có phải mấy ngày nay ốm o gầy gò vì cái cô đó không ? Vị này nói «Phải.»
Đức Phật kể một câu chuyện xưa, ngày xưa có một cậu thanh niên, đi học chữ, học nghề với một vị thầy ở xứ xa, có nết, có tài, có tâm, thầy thương thầy đem con gái gả cho, đi học mà thầy thương đến mức thầy đem con gái gả là coi như thầy cưng lắm. Hai vợ chồng trở về quê, có nghĩa là cô này đi theo chồng.
Trên đường đi bị cướp chặn lại. Anh này anh giỏi võ lắm. Một mình ảnh đánh nguyên đám cướp, người cuối cùng là thằng đầu đảng. Hai người chín mười vật tới vật lui vậy đó, thì ảnh mới sực nhớ giờ trong tay đứa nào có vũ khí thì đứa đó thắng, ảnh nói cô vợ đưa anh con dao. Từ lúc gặp thằng cướp, cổ thương. Thay vì đưa dao cho anh chồng thì cổ đưa dao cho thằng ăn cướp. Thế là chồng cổ chết.
Đức Phật kể lại chuyện xưa, Ngài nói: Người vợ mà hại chồng đó chính là cô danh kỹ này, và người chồng mà bị giết hại đó chính là vị tỳ kheo hôm nay. Kiếp xưa cổ đã giết ngươi một lần, kiếp này ngươi được gặp Như Lai, Ngươi được xuất gia với một vị Phật mà cổ lại giết ngươi một lần nữa.
Nói như vậy vị này đắc Tu Đà Hườn.
Vị này thấy được bốn đế trong đó.
1 :03 :50
07/07/2020 - 09:17 - vuihtv
Vị ấy thấy được mọi thứ là khổ, thích cái gì cũng là thích trong khổ.
Vị này đắc Tu Đà Hườn. Đắc Tu Đà Hườn là xong rồi, cô kia xong rồi. Mà hên là gặp Phật đó, cho nên hôm nay mình thương ai đắm đuối, coi chừng mình thương nhầm kẻ thù, hoặc là ghét ai tím gan, coi chừng ghét nhầm cái người thương nhất mình ngày xưa á. Bởi vì đó là tội khổ luân hồi. Luân hồi là chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Có một vị Thánh ngồi trên núi, người đệ tử đứng quạt hầu . Vị Thánh mới nhìn xuống núi mỉm cười. Vị học trò hỏi, «Vì sao thầy cười?» Vị Thầy trả lời: «Đời nhiều chuyện đáng cười lắm con: ôm kẻ thù trên tay, lấy chân đạp mẹ, lấy đũa rỉa thịt cha để ăn.» Thằng học trò không hiểu «Thầy nói tối nghĩa quá, bồng kẻ thù trên tay, lấy chân đạp mẹ, lấy đũa rỉa thịt cha là sao?»
(còn tiếp)
https://toaikhanh.com/videotext.php?vid=uExsol2zB_o&abt=Th%C6%B0%E1%BB%9Dng+C%E1%BA%ADn+Y+Duy%C3%AAn
Thường cận y duyên: là thói quen
Tiếp theo mình học cái duyên mới, đó là Thường cận y duyên. Tôi nói nha, tôi giảng cái duyên này là không có theo trật tự trong kinh nha. Tại sao ? tôi xét thấy tôi lựa cái duyên nào mà tôi có thể nói về chuyện tu học. Còn mấy cái duyên mà có thể lùa vào một , thì tôi gom tôi nói cho nó gọn. Nói trước cho biết. Chứ đêm nay về dò nói «Ủa? Sao ổng từ Quảng Nam mà ổng chạy vô Đà Lạt, Đà Lạt hướng về Bạc Liêu, từ Bạc Liêu ổng đưa trở về Bình Dương.» Không phải. Miễn sao trong cái bản đồ chữ S thôi.
Bây giờ cái Thường cận y duyên. Nghe cái tên nó rất là dài và nó rất là tối nghĩa nhưng mà cái nghĩa mà nôm na nhất đó là thói quen. Thường cận y là thói quen chứ không có gì hết, mà từ tiếng Pali là « pakatūpanissaya” pakatu từ chữ pakati có nghĩa là normal, hay là daily, popular. Còn cái chữ «upanissaya » có nghĩa là habit, custom. Như vậy, «pakatūpanissaya” dịch gọn lại là thói quen. Hết.
Cái này nó rất là quan trọng, bởi vì chúng sanh phàm phu 99,9% vốn không có thói quen active mà rất là passive. Chúng ta không có khuynh hướng bốc hơi mà chúng ta chỉ có khuynh hướng chảy xuống. Phân biệt được hai cái này không ? nước mà dạng air thì nó khuynh hướng bốc lên, còn nước cái dạng liquid thì nó đổ xuống, mà hễ muốn bốc lên thì anh phải active chút. Còn chạy xuống thì anh passive là được rồi. Có hiểu cái đó không ? Muốn đứng lên thì phải dùng sức chứ muốn đổ ạch xuống đất thì hình như không cần dùng phải không ? Thấy chưa ? Chính vì thói quen tai hại này cho nên trong vô số kiếp luân hồi, chúng sinh có một thói quen rất là bậy là cái gì dễ, cái gì tiện thì theo đó mà đi.
99,9% chúng sinh trong đời này là sống theo thói quen. Thói quen thiện khó hơn thói quen ác, bởi vì mình muốn có được cái thiện mình phải có sự nỗ lực, mình phải có phấn đấu, phải có vô số điều kiện. Còn ác thì quơ đâu cũng gặp điều kiện làm ác hết trơn. Nghe kịp không ?
1. Chính vì cơ hội làm bậy nhiều cho nên người bậy nó nhiều.
2. Chính vì người bậy nó nhiều nên bạn xấu nó nhiều.
3. Chính vì bạn xấu nó nhiều cho nên mình dễ kiếm.
4. Chính vì mình dễ kiếm cho nên mình dễ thành người xấu, và dễ bị lây.
Và sẵn đây tôi nhắc lại bài học cũ. Trong Kinh nói tại sao không nên gần người xấu, kể cả trường hợp ta là người tốt, là bởi vì:
1. Buổi đầu mình sống với họ bằng tâm thức đối kháng, có nghĩa là mình không đồng ý,
2. sau đó bằng tâm thức miễn cưỡng,
3. sau miễn cưỡng là thỏa hiệp,
4. sau thỏa hiệp là đồng thuận.
Đồng thuận có nghĩa là cá mè một lứa, có lúc mình thấy nó hay hay.
Chuyện nhẹ thôi.
Tôi không phải là người bủn xỉn nhưng mà khi tôi ở gần một người kẹo lâu ngày tôi thấy họ hay. Hiểu không ? Trước đây mình thấy ai dễ thương, ai tội nghiệp là mình giúp, còn khi ở gần người kẹo là mình nghĩ tiếp «Họ có nhờ mình chưa mà mình giúp?» hiểu không ? Họ chưa đến nỗi mà tại sao mình giúp, mà lẽ ra trước đây là tôi thấy ai dễ thương, tội nghiệp là tôi đã giúp, còn giờ ở gần người kẹo tôi mới tăng đô lên. Có nghĩa là, họ có đến nước mà cần giúp hay không? Họ có đúng là khổ như mình thấy hay không? Nghe kịp không ? Lúc đó bắt đầu tôi mới giật mình «Ồ, thì ra mình đã bị nhiễm !»
Trước đây mình không có để ý mấy cái đồng coin. Nó chỉ để dành bơm bánh xe, nhưng bây giờ mình biết để dành để đậu xe. Có hiểu tôi nói không ? Từ cái chỗ mà bơm bánh xe mà biết tiết kiệm để mà bắt đầu dùng trong chuyện đậu xe. Có nghĩa là thêm một tác dụng nữa của đồng coin đúng không ta ? Rồi từ đó mình mới để ý, mấy cái này có thể dùng để đi tiệm one dollar store. Nghe kịp không ? Mình nâng cấp từ từ từ từ, rồi cuối cùng mình có thể dùng nó để đi vào Thrift Shop hay là Goodwill hiểu không ? Có nghĩa là mình đã gần người kẹo.
Ở đây tôi không phải nói vậy để bà con coi thường mấy cái đồng coin. Không phải. Nhưng mà tôi giật mình khi tôi thấy tôi đã thay đổi. Bởi vì không phải tôi giàu, nhưng mà ở Mỹ, cái tiền coin nó không có giá trị mà giữ nó rất là nặng túi. Hiểu không?
Rồi khi về Châu Âu tôi mới biết người bên đó họ xài hơi kỹ. Tiền coin bên Thụy sĩ nó rất là có giá, cộng với mấy người họ hơi kỹ nữa. Lâu ngày tôi về Mỹ tôi kẹo lúc nào tôi không hay.
Người xứ Bulgari rất là kẹo, kẹo lắm, họ bủn xỉn lắm. Tại vì họ là dân miền núi mà. Thêm chế độ Cộng Sản làm cho họ nghèo nữa cho nên họ bủn xỉn.
Có một du khách ngoại quốc đi qua Bulgari, ổng bị tai nạn nặng lắm. Ổng cần vô máu, người ta vô đợt một ổng còn cảm ơn. Vô đợt hai ổng hết biết cảm ơn, là bởi vì máu Bulgari đã quá nhiều trong người ổng.
Cái câu chuyện đó, có thể quý vị nghĩ là câu chuyện cười nhưng mà không phải, người ta muốn nói rằng, khi mà cái tập nhiễm á. Hiểu chữ tập nhiễm không ? Tức là vô lần đầu ổng nói cảm ơn, vô lần hai ổng thấy chuyện bình thường. Tui bị tai nạn bên nước mấy người, mấy người phải có trách nhiệm vô máu cho tui. Có nghĩa là lúc đó ảnh chỉ biết lợi dụng người khác thôi. Chứ không còn cái ơn nghĩa gì hết á.
May là tui chưa vô máu. Mới ở bển có mấy tháng mà giờ, bắt đầu tôi kẹo rồi.
Cho nên quan trọng lắm, thường cận y duyên nó quan trọng lắm, nó là cái thói quen. Mà từ cái chỗ mình có thói quen đó, các vị nhớ thói quen là gì? Nếu mà nói một cách hình ảnh sinh động, thói quen là một thùng hột giống. Tôi biết tôi dùng hình ảnh quý vị không có chịu, nhưng đó là hình ảnh sống động nhất. Thói quen là một thùng hột giống. Mỗi người trong đám chúng ta có một thùng hột giống. Nó đủ thứ hột hết. Chỉ cần mình gần cái môi trường nào thì trong đó, hột nào nó sẽ phát triển.
Mình có nhiều thói quen lắm quý vị: thói quen tốt, thói quen xấu, thói quen hiếu học, thói quen lười biếng, thói quen lừa đảo, thói quen chân thật, thói quen đa tình, thói quen chung thủy, mình có một thùng. Mà hễ mình gặp cái môi trường nào thì cái hột giống đó nó phát triển, hiểu không ? Như cái hột đậu xanh mà nó nghe cái mùi nước là nó ra giá liền. Hồi đó có người cho tôi một cái giò lan. Giò lan này nó không cần đất, nó không cần nước, cứ treo nó gió thổi, có sương là chàng bèn ra hoa. Bây giờ tôi về ...tôi tìm cái đó không thấy.
44 : 53
06/07/2020 - 05:22 - vuihtv
Giò lan đó dành cho mấy người mà một là không có đất trồng, hai là làm biếng, ba là không có thời gian. Cứ treo tòng teng cái là, mà nó hay lắm, treo tòng teng thế này mà cái rễ nó đổ xuống nó mập ú, nó mọng nước là có nghĩa sắp ra hoa, tức là cái chót rễ mà mọng nước là nó sắp ra hoa. Thích lắm. Còn đa phần những giống khác là cứ có điều kiện thích hợp là nó mới nảy mầm.
Tất cả thói quen chúng ta gom chung lại là nó nằm trong một cái thùng là thùng chủng tử. Chỉ cần có một điều kiện thích hợp thì những cái hạt chủng tử ấy, những hạt giống ấy bèn nảy mầm phát triển. Ghê lắm quý vị. Trong đó có những hạt : bá đậu, mắt mèo, và mã tiền. có biết mã tiền không ? Mã tiền nó là một loại cây mà nó rất là độc, cái lá người ta ngâm rượu, chỉ bôi lên người, xức xoa bóp, bôi ít ít thì được, bôi nhiều nó giựt mình thấy. Mã tiền mà uống nhiều là chết. Rồi mắt mèo thì sao ta ? Nó ngứa. Còn bá đậu biết không ? Nó giống như lá bồ đề mà nó có gai. Bà con nào mà bón ba chục năm, uống vô là nó đi sạch ruột luôn. Trong cái thùng hột giống mình mà nó có đủ thứ cây hết. Trong đó có cái giống cây mà trời ơi đất hỡi, cây loa kèn á. Quý vị biết cây hoa loa kèn, nó là cây thuốc độc kinh khủng. Người ta chiết xuất, dân Brazil nó chiết xuất trong đó một thành phần hóa chất mà có thể làm cho người ta gây nghiện. Nó độc ở chỗ này, người ta chiết xuất extract nó ra đó, người ta có thể biến thành nước hoặc thành bột, mà đặc biệt là nó không mùi, không vị, không màu, nên khi người ta bỏ trong ly nước mình không biết. Cái độc của nó chỗ này, mình uống rượu vô mình bị say, có biểu lộ thì người khác biết, mình xài ma túy mình cũng có cái làm cho người ta biết, nhưng ông này thì không, ông này người ta bỏ vô ly mình mình không biết, vì nó không có mùi, không có màu và không vị, và khi mình đã uống rồi, mình không có biểu lộ gì để người khác biết hết. Cái độc nó là chỗ nào ? Khi uống vô rồi, mình thấy chuyện gì cũng nhỏ. Có hiểu không ? Mình vẫn là người bình thường, vẫn lái xe bình thường, cười cười, nhiều khi đụng cái đầu mình mình vẫn đi, chuyện đó chuyện nhỏ à. Ba má mình mà nó kêu đâm đi là đâm, đâm xong ngồi rửa tay hút thuốc tỉnh bơ, chuyện nhỏ. Rồi lên lầu kêu nhảy đi là nhảy, vì là chuyện nhỏ. Mình không hề có biểu hiện gì hết. Mình là người rất bình thường. Nó độc vậy á. Cái mà tôi sợ là nó không màu, không mùi, và nó không có vị. Không màu sao tôi nhìn tôi thấy, không mùi sao tôi ngửi và không vị làm sao tôi nếm? Cứ bỏ nó vô như vậy đó, chỉ cần một lượng nhỏ thôi. Tôi thấy vui vui vậy đó, cười cười, thì cười cười có gì đâu lạ, rồi thì chuyện gì? Cái mình sợ nhất là «Chuyện gì cũng là nhỏ.» Kêu nhảy lầu là nhảy. Kêu đâm là đâm. Dĩ nhiên, một lát nó tỉnh, một lát cái thuốc nó hết công dụng thì mình mới nhìn ông kế bên, ổng chết rồi. Mình mới hỏi tại sao thì nói mình đâm vậy đó. Tức là tôi bỏ vô cô không biết hả ? Vẫn đi đứng bình thường. Nó kêu là loa kèn, cái bông nó rũ vậy nè, nhưng mà thấy vậy mà có phải cái loại đó hay không. Nhiều họ family của nó. Ok thôi bàn hồi mất công người ta tưởng mình chế tạo.
Đó là thói quen như mình hiểu nó rất là dễ sợ. Một người vô cùng khả kính, vô cùng dễ thương thì trong tâm khảm của họ họ cũng có vô số hạt giống thói quen trong đó, hiểu không ? Cái dễ sợ là cái đó.
Tôi nhắc lại, một người vô cùng khả kính, vô cùng dễ thương, thì trong thâm tâm của họ vẫn có hạt giống của những tật xấu kinh khủng mà mình không biết. Chỉ cần những hạt giống ấy nó gặp đúng điều kiện, đúng môi trường thì nó sẽ trào ra.
Trong Kinh nói thế này mới rùng rợn : Bồ Tát Ngài có những cái đặc điểm mà người thường không có, đó là :
1. Ngài rất là thông minh, hơn người.
2. Thứ hai đó là ngài có một cái nghị lực là: đã làm là không có buông, không có dừng lại giữa chừng, mà luôn luôn vì trí tuệ quá mà Ngài luôn nghĩ làm cách nào nhanh nhất, dễ nhất mà hiệu quả nhiều nhất.
Cho nên có nhiều kiếp ngài sanh ra ngài quên mất chuyện tu hành mà chuyển qua làm ác, thì chỉ có chết thôi.
1. Bởi vì khi Bồ Tát đã ra tay là không có rút lại. Cái nghị lực, người ta quen với cái nghị lực. Ghê chưa ?
2. Thêm nữa là cái trí tuệ, ngài làm gì ngài cũng nghĩ là làm sao mà cách nào nhanh nhất, dễ nhất, tiện nhất mà hiệu quả nhất. Như người ta câu là chỉ biết chài, còn Ngài Ngài nghiên cứu sao mà một lần câu được nhiều hơn người khác.
Cho nên mình hiểu cái này mình mới thấy ra nhiều chuyện:
1. Thứ nhứt : Dòng luân hồi quá dễ sợ.
2. Thứ hai, cái người mà nuôi hạnh Bồ Tát là người đáng để lạy. Khi mà họ quỳ dưới chân Phật tổ họ nguyện là họ đã biết cái chuyện này, biết rằng họ sẽ có mặt trên một con đường mà cơ hội họ bị đọa là vô số.
Nên trong Kinh nói, một vị Phật Tổ khi thọ ký cho một vị Bồ Tát, Đức Phật mới nhìn vào cái tâm người này. Đức Phật biết là người này có cái gan để mà bị đọa địa ngục từ hôm nay cho đến khi thành Phật không. Cái gan á, thì Đức Phật mới gật đầu. Tất cả chúng ta đây ai có cái gan đó không ? Có bao giờ các vị bị cảm mà xông không ? Xông khi mà mình mới mở nắp ra nó nóng dữ lắm, đúng không ? Những lúc đó tôi phải nói là mỗi lần mở nắp ra là tôi nhớ tới Đức Phật. Tại vì muốn thành Phật như vậy thì phải đi địa ngục, mà mình bị đốt trong chảo nóng lắm, tỷ lần cái nồi xông. Những lần mà lỡ nấu cái nồi bự, tôi mở nắp ra mà tôi vẫn phải vén cái mền á. Chịu không nổi.
Mình đi địa ngục thì các vị biết, chẳng hạn như địa ngục dầu sôi. Các vị không tin nhưng mà tôi phải kể biết làm sao bây giờ. Cái chảo đồng đó, từ trên cái miệng chảo nó cho mình cà quợn cà quợn mà từ trên miệng chảo xuống tới cái đáy là 30.000 năm. Rồi từ dưới đáy nó cà quợn cà quợn cà quợn nó đưa mình lên mặt nước là 30.000 năm. Có nhiều người nghiệp ít thì họ sanh ra đó, nó chỉ đưa từ miệng xuống tới đáy, chết là đi về cõi khác. Còn người nghiệp nặng thì xuống đáy rồi trở lên rồi mới đi, nghĩa là roundtrip. Còn có người là multi trip. Có nghĩa là, trên xuống cứ một lần trên xuống là 30, dưới lên là 30, trên xuống là 30, mà nó nóng kinh dị, tại mình bị nằm trong nước sôi mà. Do cái nghiệp, nó khiến cho mình không có chết mà mình phải sống để cảm nhận toàn bộ.
Cho nên những loài, trong Kinh nói, những loài mà dưới nó lên nó khờ vô cùng. Khổ quá. Lên nó làm những con như con giun á. Các vị có biết mình có 100 tỷ cái nơ ron trong cái bộ não, con giun nó chỉ có 7 thôi. Một bên là 7, một bên là 100 tỷ, các vị có thấy chênh lệch không ? Cho nên, nó chỉ có biết nhúc nhích thôi. Và nó biết chỗ nào mát lạnh nó chun vô, nó thấy cấm thì nó quay trở lại. Nhiều khi từ cái chỗ nó bò mà vô chỗ đất là gần chỉ cần có một miếng gạch, nó không biết, nó chấp nhận bò một quãng đường dài để nó bò đi tìm chỗ mát, trong khi nếu mà nó có con mắt, nó có linh giác, như các loài khác thì nó trèo qua cái cục gạch nó vô tới đất rất là gần, nhưng mà không. Chỉ cần có một tia nắng rọi vô cục gạch đó, tia nắng rọi, thì đối với nó là chỗ đó nguy hiểm lắm. Nó bò qua đây, nó nhìn, nó thấy khiếp lắm. Những lần tôi gặp, tôi nhích nó vô trong bóng râm, nó chỉ khác cọng cỏ có chút xíu à. Nó bị đọa lâu quá. Nó lên nó mất sạch. Rồi nó phải lộn qua nhiều kiếp con này con kia cuối cùng một cái nghiệp lành nào đó trong quá khứ mới lôi nó lên làm người. Lúc nó lên làm người, nếu mà nó may mắn nó gặp được minh sư thiện hữu thì dạy nó tu, còn nếu mà không, gặp toàn cái dân mà dạy nó nhậu nhẹt, săn bắn, là nó lọt xuống trở lại nữa.
Cho nên một vị Phật ra đời, các Ngài nhìn các Ngài thấy coi trong cái đám kia lúc nhúc, coi ai có duyên thì Ngài có hai cách Ngài độ:
1. Một là Ngài độ cho chứng thánh,
2. Hai là Ngài tạo điều kiện cho nó làm phước chút đỉnh vậy đó, để mai mốt nó có chỗ nó đi.
Thương lắm. Đức Phật lòng đại bi thương lắm. mà trong kinh nói Ngài thương mình hơn là mẹ thương con, bởi vì mẹ thương con thì thương nhưng có lúc mẹ giận con. Có hiểu không ?
Đức Phật không có giận, vì Phật không có nghĩ không có gì để mà Phật giận hết, Phật nhìn Phật thấy lúc nhúc tội nghiệp lắm, mình chửi Ngài ngài cũng im à, Ngài coi mình như đứa con điên vậy đó, cho nó chửi, cho nó cào cấu xong thì cũng ngồi xuống chăm sóc cho nó.
Tại vì Ngài nhìn Ngài thấy hết. Ngài ôm bát Ngài đi, Ngài thấy
có những người họ không có đức tin gì hết, họ thấy Ngài đẹp quá họ ra họ để bát, Ngài biết hết, nhưng mà Ngài vẫn phải nhận. Tại sao ?
Vì cái tánh nó ác lắm, mà chẳng qua bữa nay nó nhìn cái mặt Ngài nó thương, chứ nó ác lắm,
Ngài biết cái muỗng cơm mà nó để vô này, đủ để nó làm vua 3000 lần, mà nó làm vua toàn là bạo chúa không à, rồi giờ sao ? Giờ làm sao ? Mà Ngài cũng biết, những cái đứa nào mà sống dưới tay bạo chúa là những đứa nó có cái nghiệp gì đó chứ không phải khơi khơi mà nó sống dưới tay bạo chúa. Hiểu không ? Có hiểu tôi nói gì không ? Các vị có đọc sử Trung Hoa cận đại, các vị có biết cái vụ bước đại nhảy vọt không ? Grand leave. Cái lúc Trung Quốc năm 1962 chủ trương sản xuất thép nhiều nhất thế giới đó, tất cả gì kim loại của dân là nhà nước lấy hết, lúc đó đời sống nhân dân rất là khổ ; rồi cuộc Đại cách mạng văn hóa, rồi trăm hoa đua nở, tức là mỗi lần Mao Trạch Đông mà ra cái luật nào đó là dân Trung Quốc chết như rạ. Người như Mao Trạch Đông theo trong Kinh mô tả như vậy nhiều lắm. Cái tánh nó rất là ác, nhưng mà do cái lần nào đó nó cúng dường cho thánh hiền một nải chuối, một..., giờ nó sanh ra ở một vị trí như vậy. Mình phải đồng ý là nó có phước lớn nên Mao Trạch Đông mới không bị ám sát, các vị biết không ? Có rất nhiều người muốn Mao Trạch Đông chết, rất nhiều và rất nhiều. Hitler cũng vậy, có rất nhiều người muốn giết, nhưng mà ngộ lắm, cái nghiệp của dân Do Thái chưa có hết, Hitler phải sống, rồi cuối cùng cái lúc mà nó hết rồi đó, Hitler mới tự sát. Quân đồng minh tràn vô thì Hitler tự sát. Hoặc là Pol Pot, Campuchia đó, là quyền lực nghiêng trời, nó giết bao nhiêu triệu người Campuchia. Mà cái nghiệp người Miên chưa có hết, thì Pol Pot phải sống. Lúc năm 1978 tướng Năm Ngà của Việt Nam, trong 24h đồng hồ ổng chiếm được Campuchia, vô tới nơi cái xác người Campuchia nó đầy đồng hết. Năm 1991, tôi có tới cái chùa Maha ... ở Phnom Pênh tôi có vô cái phòng mà nguyên cái phòng toàn là sọ người không, rồi có một cái phòng toàn là lá y của mấy ông sư mà bị dính máu, nguyên một phòng toàn là y không. Nó giết chư tăng á, tức là nguyên một phòng mà toàn là y mà máu không vậy đó. Rồi nguyên một phòng toàn đầu lâu không, thì phải nói là rất khủng khiếp. Chư Phật thấy hết nhưng mà bây giờ làm sao? Khi mình không thấy cái đó mình mới yêu đời, mình nghĩ đời này màu hồng màu tím màu nâu, chứ còn người biết hết nó nản lắm.
Có nhiều chuyện mà mình thấy mình sẽ thành một con người khác:
1. chừng nào mình chết, chết ở đâu, chết kiểu gì;
2. thứ hai, mình biết thiên hạ nghĩ gì về mình,ngay cả vợ mình, chồng mình, bạn mình;
3. thứ ba, là biết chết rồi sẽ đi về đâu.
Chỉ cần ba cái này thôi, thì sẽ làm cho quý vị thay đổi đời sống. Khi quý vị hiểu được điều đó, quý vị sẽ thấy tâm hồn thánh nhân nguội lạnh cỡ nào. Chán lắm. Hiểu được lòng người nó chán lắm.
1. Họ thấy được cái mong manh của đời sống là cái thứ nhất. Một người thông minh cách mấy mà gõ cái boong là nó khùng, xong. Hiểu không ?
2. Một cuộc tình mà đá vàng tào khang cách mấy, nó rất dễ bị cám dỗ để mà người ta «chia loan rẽ phụng» dễ lắm, chỉ một cái chết là chia lìa, chỉ một cám dỗ, một cái thử thách nào đó là chia lìa.
Tôi nhỏ tuổi nhưng tôi được biết là sau 75 có rất nhiều cuộc tình đẹp của những sĩ quan Cộng Hòa đi tù. Ngày xưa chàng là võ bị Đà Lạt, nàng là Đồng Khánh, Gia Long. Lấy nhau xong chàng đi tù, nàng ở nhà đi lấy cán bộ, lấy chủ tịch phường. Tan nát cả một cuộc biển dâu.
Nhiều lắm quý vị.
Mà mình có yêu mình mới biết. Cái tan nát của người ở tù mà biết người ở ngoài phụ bạc, nó đau lắm, đau bằng trời. Dòng chảy luân hồi nó như vậy đó. Bữa hôm tôi có nói đó, cái người mà ngày xưa từng rất mực thương yêu mình, đó là mẹ của mình, là người tình của mình, là chồng của mình, là cha của mình, là anh em của mình, là bạn thân của mình, từng có một cuộc chia tay ở một sân ga nào đó, một bến tàu, một bến cảng, nhớ thương nhau một đời chỉ mong có ngày gặp lại. Nhưng sau cuộc chia tay đó, không còn gặp nhau nữa. Trải qua nhiều kiếp tử sanh, gặp lại nhau, trên chiến trường, thương trường, chính trường, bỗng nhiên thành kẻ thù. Hiểu không ? Chỉ muốn cái người đó chết thôi. Chứ nếu mình nhớ được rằng, người đó chính là người mình chia tay kiếp xưa vào một buổi chiều mưa nào đó, ước mong được gặp lại nhau dầu có yểu thọ cũng gặp, các vị có thương ai tới mức đó chưa? Có người đó quý vị, thương lắm. Ấy vậy mà mấy kiếp sau gặp lại, chém nhau không kịp. Nghĩ đến đó nó chán.
Thời Phật có một vị tỳ kheo, chuyện dài tôi chỉ kể vắn tắt, vị tỳ kheo đi bát, thấy một cô danh kỹ, danh kỹ là kỹ nữ mà loại có tiếng á, thương cổ lắm. Về bỏ cơm, xanh lè xanh lét. Lúc đó Đức Phật còn. Chư tăng thấy thương mới đem chuyện trình Đức Phật ổng bị gì đó, đi bát rồi bị say nắng. Đức Phật Ngài mới gọi vô rồi Ngài hỏi có đúng như vậy không ? Có phải mấy ngày nay ốm o gầy gò vì cái cô đó không ? Vị này nói «Phải.»
Đức Phật kể một câu chuyện xưa, ngày xưa có một cậu thanh niên, đi học chữ, học nghề với một vị thầy ở xứ xa, có nết, có tài, có tâm, thầy thương thầy đem con gái gả cho, đi học mà thầy thương đến mức thầy đem con gái gả là coi như thầy cưng lắm. Hai vợ chồng trở về quê, có nghĩa là cô này đi theo chồng.
Trên đường đi bị cướp chặn lại. Anh này anh giỏi võ lắm. Một mình ảnh đánh nguyên đám cướp, người cuối cùng là thằng đầu đảng. Hai người chín mười vật tới vật lui vậy đó, thì ảnh mới sực nhớ giờ trong tay đứa nào có vũ khí thì đứa đó thắng, ảnh nói cô vợ đưa anh con dao. Từ lúc gặp thằng cướp, cổ thương. Thay vì đưa dao cho anh chồng thì cổ đưa dao cho thằng ăn cướp. Thế là chồng cổ chết.
Đức Phật kể lại chuyện xưa, Ngài nói: Người vợ mà hại chồng đó chính là cô danh kỹ này, và người chồng mà bị giết hại đó chính là vị tỳ kheo hôm nay. Kiếp xưa cổ đã giết ngươi một lần, kiếp này ngươi được gặp Như Lai, Ngươi được xuất gia với một vị Phật mà cổ lại giết ngươi một lần nữa.
Nói như vậy vị này đắc Tu Đà Hườn.
Vị này thấy được bốn đế trong đó.
1 :03 :50
07/07/2020 - 09:17 - vuihtv
Vị ấy thấy được mọi thứ là khổ, thích cái gì cũng là thích trong khổ.
Vị này đắc Tu Đà Hườn. Đắc Tu Đà Hườn là xong rồi, cô kia xong rồi. Mà hên là gặp Phật đó, cho nên hôm nay mình thương ai đắm đuối, coi chừng mình thương nhầm kẻ thù, hoặc là ghét ai tím gan, coi chừng ghét nhầm cái người thương nhất mình ngày xưa á. Bởi vì đó là tội khổ luân hồi. Luân hồi là chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Có một vị Thánh ngồi trên núi, người đệ tử đứng quạt hầu . Vị Thánh mới nhìn xuống núi mỉm cười. Vị học trò hỏi, «Vì sao thầy cười?» Vị Thầy trả lời: «Đời nhiều chuyện đáng cười lắm con: ôm kẻ thù trên tay, lấy chân đạp mẹ, lấy đũa rỉa thịt cha để ăn.» Thằng học trò không hiểu «Thầy nói tối nghĩa quá, bồng kẻ thù trên tay, lấy chân đạp mẹ, lấy đũa rỉa thịt cha là sao?»
(còn tiếp)
⏱️
Diễn đàn tuy ảo, nhưng nghiệp quả có thật
Sư Toại Khanh (Giác Nguyên) Giảng Kinh
Diễn đàn tuy ảo, nhưng nghiệp quả có thật
Sư Toại Khanh (Giác Nguyên) Giảng Kinh



![[Image: vote.png]](https://i.postimg.cc/X75q5Fsv/vote.png)