2021-12-09, 04:40 PM
Sư Toại Khanh Giảng Thường Cận Y Duyên (1-3)
https://toaikhanh.com/videotext.php?vid=uExsol2zB_o&abt=Th%C6%B0%E1%BB%9Dng+C%E1%BA%ADn+Y+Duy%C3%AAn
Thường Cận Y Duyên
Ghi chú: Thường Cận Y Duyên: Bất cứ một cái tốt xấu nào mà nó diễn ra trong tâm thức của mình thì nó đều để lại một dấu ấn, nhạt hay đậm, và cái dấu ấn ấy được Đức Phật gọi là Thường Cận Y Duyên. Nếu mà cái ác cái thiện đó nó xuất hiện nhiều lần thì nó để lại một dấu ấn rất là sâu đậm. Còn nếu mà cái thiện cái ác chỉ thoáng qua thì nó để lại dấu ấn rất là nhạt nhòa.
02/07/2020 - 01:14 - vuihtv
Thì cái đó mình nói sơ là thức ăn thôi nhưng mà xúc thực á thì tất cả giới luật, thiền định của một người tu nó đều nằm hết trong chuyện giải quyết vấn đề xúc thực. Xúc là sự tiếp xúc của sáu căn với sáu trần, cứ mỗi một cái giới như vậy là nó giúp mình tránh tiếp xúc với một số trần cảnh.
Ví dụ như: Sát sanh có phải là sáu căn tiếp xúc sáu trần không? Rồi, người tu có nên tới vũ trường, tới casino không? Như vậy, có nghĩa là người tu tránh được một số cái xúc, đúng không? Nhãn xúc, nhĩ xúc, …
- Người tu tới rừng núi thì được,
- người tu tới đền tháp thì được,
- người tu tới bạn lành thì được,
- nhưng mà người tu tới những người bạn xấu thì không được, không nên.
Cho nên mình thấy rõ ràng rằng, toàn bộ Tam Tạng chỉ có cái chuyện giải quyết sáu xúc thôi. Tu Tứ Niệm Xứ là mình cũng làm việc với sáu xúc.
Thay vì mình không có chánh niệm thì con mắt mình nó tìm cái để nhìn, lỗ tai nó tìm cái để nó nghe, như là trong kinh Đức Phật dạy: đem sáu con vật sau đây nhốt vào một chỗ: con chim, con cá, con chồn, con rắn đem nhốt nó vào một chỗ, thì khi mở cái cửa ra thì con cá nó sẽ nhảy xuống nước, con chim nó bay lên trời, chồn cáo về hang, rắn rít vào lùm bụi. Sáu căn mình chỉ cần thất niệm một cái là mỗi thứ nó đi về một hướng.
Khi mà nó ngồi thiền, mắt nhắm nhưng mà lỗ tai có khả năng nghe không? Chẳng những nghe mà nhiều khi còn lắng nghe, kiếm cái nó nghe nữa. Đó, thấy vậy chứ nó ghê lắm. Mình ngồi thiền ai chiên đồ mình biết, chỉ cần nó bỏ miếng hành, cho miếng mỡ vô “xèo” cái nghe liền à. Mình tưởng nó đang tu chứ không có tu, nó đang canh me đó.
Rồi cái đầu mình khỏi nói rồi. Lúc nào mình cũng nói mình theo dõi nhưng mà thật ra nó sẵn sàng để mà nó bỏ đi.
Tu hành có nhiều cách nói, trong đó có một cách nói là: Tu hành là con đường để mà dàn xếp sáu xúc. Nói vậy không có sai.
Cho nên ai thường sống với xúc nào thì sẽ chết đi về cảnh giới tương đương với xúc đó. Thích ngửi mùi thơm, mà lại thiếu công đức thì sẽ sanh làm cái loài ong bướm, hoa trái, có phấn có hương. Sống nhiều với xúc nào?
Tu hành là hành trình giải quyết sáu xúc, chứ không có gì ghê gớm hết.
Còn tư niệm thực, mình đã nói là có bốn cái tư. Có nghĩa là đạo lộ đọa lạc. Chủ ý đọa lạc: Nghiệp đọa lạc, Nghiệp thiện dục giới, Nghiệp thiện Thiền, rồi Nghiệp thiện vô lậu, đúng. Mỗi phút trôi qua mình sống nhiều với chủ ý gì thì chính chủ ý ấy đem ta về cái phương trời mà tương ứng với chủ ý đó. Chủ ý quan trọng lắm. Nếu người nào học đạo hiểu được chữ “chủ ý” này thì người đó sẽ tự điều chỉnh lối sống, và lối tu của mình.
Bắt đầu nghe tui nói.
Cạo đầu mặc áo tu, nhưng mà cái chủ ý của mình là mình nhắm tới cái gì, là một.
Thứ hai, cho tôi nói chuyện sang đàn một chút. Có rất nhiều chùa quê ở Việt Nam, đệ tử nó ham tu nó xin vào xuất gia. Thầy gật đầu xong, thầy biến đệ tử thành con ở trong chùa. Biết không? Suốt mấy chục năm là làm ruộng, quét chùa, nấu ăn, sắc thuốc Nam, không cho nó học cái gì hết, rồi nếu đứa nào nó tỉnh thì nó biết nó đang tu với một hành trình rỗng không, rỗng tuếch. Còn nhiều đứa nó xui nó không biết, khi mà thầy về già, thầy giao lại cho nó cái chùa, nó tưởng tu là làm chuyện đó gọi là tu, cứ ngày hai bữa công phu, buổi trưa trước khi ăn thì cầm cái chén bắt ấn vậy. Rồi rải vài hột cho mấy vong, rồi xong. Các vị tưởng tượng cái kiểu tu như vậy nó có xứng đáng là di sản của một vị Chánh Đẳng giác không? Hả?
Tức là, ngày tụng hai chầu, mà nội dung hai chầu đó gồm có hai thứ căn bản:
một là tụng thứ mình không hiểu, “....”gì đó mình không hiểu.
Nội dung thứ hai là cầu nguyện, xin cho vị này phù hộ, vị kia phù hộ.
Nếu mà cái đầu vị đó tỉnh tỉnh thì sẽ thấy kỳ kỳ. Có những người có cái này (đầu) mà không có xài.
Các vị phải nhớ, cái gì không xài thì
1. một là nó còn mới nguyên,
2. hai là nó đánh mất đi tác dụng của nó.
Ví dụ cái muscle mà mình không vận động lâu ngày thì teo. Và cái người lớn tuổi mà không có tìm cách vận động não bộ, ví dụ như không đọc sách, không yêu thương súc vật, con cháu, không chơi lan kiểng, không học ngoại ngữ, không chơi âm nhạc, không nghệ thuật thì người đó rất dễ Alzheimer. Có biết không?
Cho nên cái chủ ý ở đời sống rất là quan trọng, quan trọng lắm. Mình nhắm tới cái gì.
Hồi nãy tôi nói, buồn nhất là những người biết đạo mà mất một thời gian rất là dài cho một cái hành trình, cho một cái đạo lộ không có nội dung.
1. Cái đó rất là đáng tiếc:
2. Cả đời chỉ biết cầu nguyện.
3. Cả đời chỉ biết thần chú.
4. Cả đời chỉ biết thờ lạy các mẫu tượng mà không hề chịu một phút nghĩ :
“Tuệ giác của một vị Phật dưới gốc bồ đề năm xưa không lẽ chỉ có chừng đó sao?”
Mấy hôm nay các vị thấy mình vừa giỡn vừa học đó nhưng nội dung quá nhiều, mà đó chỉ là một mảnh vụn thôi, một mảnh vụn của Đức Phật thôi đó. Trong khi mình nghĩ mình tu mấy chục năm mà nội dung không có.
Theo trong Kinh: Tùy hành trang của mỗi người, mà chúng ta hài lòng với cái gì.
Câu đó là cái câu làm tôi chấn động nhất.
Tùy hành trang của mỗi người mà ta hài lòng với cái gì trong đời sống.
Cái đứa mà nó có máu triệu phú nó không hài lòng với tiệm tạp hóa. Cái đứa mà nó có máu học giả nó không hài lòng với bằng trung học. Cái đứa mà nó cái máu gọi là phiêu lưu thì nó không có thể nhìn cái ao làng, cây đa, bến nước, hiểu không?
Một người tu hành nếu mà ba la mật nhiều, họ không hài lòng với hình thức, một cái nội dung tu học mà quá nghèo nàn họ chịu không nổi. Họ luôn nghi ngờ con đường dưới chân “Con đường này sẽ đi về đâu?”
Còn cái người ba la mật ít thì họ rất là sớm hài lòng với cái họ có. Dễ ẹc à, vậy là vui rồi. vô sư phụ cạo đầu, mặc cho cái áo, đặt cho cái pháp danh, chỉ cho cái am ở, mỗi ngày quất cho hai thời công phu, ăn rồi bắt ấn 4000 hột cho mấy con kiến, Xong.
Bây giờ đạo Phật có chuyện cúng kiến(g), cúng mấy cái vong không ăn, toàn mấy con kiến ăn không. Cho nên, tui nói đùa nhưng đó là thật. Toàn là cúng kiến không à. Giáo lý thì không chịu học, mà tôi không biết có bao giờ các vị nhìn cái tủ Đại Tạng Kinh các vị ngạc nhiên không? Nếu mà nói rằng pháp môn tu chỉ là khấn nguyện sơ sài, vậy hỏi cái tủ Kinh đó đựng cái gì? Có bao giờ các vị có thắc mắc cái đó không?
Thí dụ bây giờ tôi lại nhà quý vị ở, tôi lại nhà cô áo xanh này ở ba tháng, mà ngày nào bả cũng cho tôi ăn mì gói. Tôi hỏi mấy cái tủ trong bếp đựng cái gì vậy hả? Tôi thấy bả có 3 cái tủ lạnh, hai cái tủ đá, mà ba tháng ăn ở nhà cô, cô chơi mì gói không à, thì phải cho tui tức chứ. Chiều nào cũng thấy bả đi chợ hết. Đi chợ về thấy thùng thùng vỏ vỏ vậy đó, mà 3 cái tủ lạnh, tám cái freezer mà tui không biết bả đựng cái gì mà cứ mì gói cho tui ăn 90 ngày rồi. Bả nói ngày mai, bả tiễn tôi nên bả tặng tôi gói nữa.
Các vị nghĩ tui có tức không? Không phải tui tham ăn nhưng mà ít ra tui cũng có suy nghĩ rằng: “Lạ, không biết bả đi chợ bả mua cái gì. Dầu bả nói tui ăn chay ít ra cũng phải cho tui ăn tàu hũ hay cái gì?” Có khi tui ăn không hết bả cất bữa sau hâm ăn nữa, thì phải cho tui tức chứ.
Nếu mà cái chuyện đó tui tức được thì tại sao chuyện tôi đi tu mà tui không tức? tôi biết rõ ràng Kinh Điển trùng trùng như vậy mà sư phụ chỉ cho tui từng đó thôi. Ấy vậy mà có không ít thế hệ tăng ni không có tức. Phật tử không có tức.
Tức ở đây không phải là giận, mà tức ở đây có nghĩa là thắc mắc. Họ chớ hề thắc mắc, lạ lắm. Có mấy thầy có mấy đề tài cứ nói hoài, cứ Vu Lan có cái vụ Hiếu quất hoài vậy đó. Rồi dâng y thì quả báo dâng y kathina chơi hoài. Rồi Phật đản thì ba cái vụ ý nghĩa Đản Sanh thành đạo cứ làm hoài.
Cứ nói suốt mấy chục năm trời. Cứ Vu Lan, Phật Đản, dâng y. Cứ bổn cũ soạn lại soạn riết rồi Phật tử nó thấy pháp sư vừa nhấp môi cái là Phật tử họ biết nói cái gì rồi. Nhiều người họ biết. Mà lạ lắm. Cứ nhào vô cúng dường, nhào vô để mà nuôi dưỡng bao nhiêu thế hệ.
Tôi biết tôi nói cái này tôi đang đụng chạm đến rất nhiều, nhưng mà trong Tăng Già phải có một ông dám nói, dấu như mèo dấu phân riết rồi khổ quá, thì phải xì ra chứ.
Mà cứ dấu hoài, bao nhiêu thế hệ mà cứ tiếp tục tu trong cái lối mòn như vậy, mà tôi nói nó hơi nặng nha, có cái câu nó hơi kỳ: “Trâu quen ngõ, chó quen đường”. Hiểu không? Chứ còn con người phải có hướng đi mới, chứ còn có đâu mà cứ nhiêu làm hoài mà không thấy thắc mắc.
Nhiều người đau lắm. Ở ngoài là dược sĩ, bác sĩ mà đi vô theo sư phụ làm chuyện đó. Vui nhất là tu mà tụng chú, tụng những cái mình không hiểu. Nếu tính tổng thời gian một ngày tụng bao nhiêu thời công phu, mà mỗi thời công phu tốn bao nhiêu phút cho chú. Tổng cộng một đời tu năm chục năm thì mất bao nhiêu thời gian cho chú. Mà chú là cái mình không hiểu, thì nói rằng “Không hiểu nó mới linh” mới đau nữa.
Điều đó đi ngược lại Phật pháp.
1. Giáo pháp của Đức Phật có một đặc điểm là “Ehipassiko” = “thách thức mọi thử nghiệm” có nghĩa là ai thấy Đạo Phật kỳ kỳ cứ nhảy vô tìm hiểu.
2. Còn cái nữa là “Sanditthiko” đó là quan điểm thứ hai của Đạo Phật là Đạo Phật “đến để mà thấy”, mà phải tự mình thấy chứ không phải nhờ người khác nhai rồi mở bỏ miệng mình dùm, “san” là từ chữ “sayam” là “tự mình” (by yourself) sanditthiko là tự mình thấy.
3. Rồi cái nữa là: “Veditabbo Vinnuhi” cái đạo này là đạo dành cho người trí, không phải đạo dành cho người tin.
Mà đọc hoải đọc mòn mỏ. Vừa mòn mỏ, vừa mòn mỏi mà không hề, hiểu không, đọc hoài mà sao không thấy thắc mắc. Cho nên khi mà các vị, tôi phân bua để bà con hiểu tại sao Phật hiếm, Phật hiếm lắm. Tại vì cái thói quen mình cứ đi hoài giống như kiến bò miệng chén. Nó không biết thắc mắc, không biết đặt vấn đề á.
Tôi nhìn cái gì trong khung mà tôi sợ lắm. Ví dụ tôi nhìn khung hình á, nhìn với tâm hồn hồn nhiên được, lâu lâu tôi nhìn cái Mỹ nó kêu là shadow box, shadow là cái bóng á, là mấy khung hình nó hơi dày, biết chữ đó không? Tôi sợ lắm, tại vì nhìn cái gì bị nhốt tôi sợ lắm. Tôi sợ chuyện người ta làm dâu, bởi đối với tôi làm dâu là bị nhốt. Tôi sợ người bị bệnh liệt, vì bị liệt là bị nhốt. Tôi nhìn cái cảnh chim lồng cá chậu tôi sợ điều đó là sẽ bị nhốt. Chỉ riêng cái cảnh biết sợ cái nhốt, tự nhiên mình sẽ có khuynh hướng đi tìm cái lối thoát. Mà nhiều người họ không thấy cái bị nhốt đó.
Tôi nói các vị bao nhiêu lần, dầu cho cái lồng nó bằng vàng, mà nếu nó nhốt mình thì đó là nhà tù. Dầu cho sợi xích đó bằng vàng thì vẫn là dây xích. Phàm phu mình không. Dây xích bằng sắt nó gọi là dây xích, mà dây xích bằng vàng thì là dây chuyền. Cái nào cũng là dây xích thôi. Thí dụ mình nghèo thì mình bị xiềng bởi một gia đình thiếu thốn. Mình giàu thì mình bị xiềng bởi một cái tài sản phải nói là hoành tráng.
Dầu bị xiềng bởi cái gì thì cũng là cái xiềng xích hết. Phải tập cái đó. Và đặc biệt. Cái chủ ý quan trọng lắm.
Nếu có người hỏi tôi: “Giờ tụi con học dở, nhớ dở thì sư bày cho cái pháp môn nào dành cho người dở ẹc đi Sư.” thì tui bày cho một pháp môn đó là chữ “nguyện”. Tức là mỗi ngày thay vì đọc chú, làm ơn đọc dùm mấy câu nguyện, đó là:
1. Con nguyện đời đời được gặp Chánh pháp. Nếu không được gặp được Đức Phật ra đời thì cũng gặp “minh sư thiện hữu”.
2. Con xin đời đời biết nghi ngờ con đường dưới chân. Con xin đời đời biết sợ lối mòn, đường cũ.
3. Con xin đời đời biết tìm đến cái tốt hơn.
4. Con xin đời đời có khả năng buông bỏ.
5. Con xin đời đời không bị giam nhốt trong những rào dậu.
Những cái lời nguyện đó các vị nghe rất là kỳ, nhưng mỗi một lời nguyện đó nó đánh động đến một vấn đề. Các vị biết “đánh động” không? Mỗi một lời nguyện, câu nguyện “Con xin nguyện đời đời không bị giam nhốt trong những rào dậu” , rào dậu là mấy cái fence.
Tôi kể các vị nghe chuyện này, các vị đau lắm: Con voi. Nhiều khi các vị thấy con voi nó bị xiềng bởi một sợi dây nhỏ xíu à. Nếu nó hiểu chỉ cần nó đá một cái là đứt xích cái đúng không? Nhưng mà chỉ vì tự nó nói rằng “Mình đang bị xiềng.” Thế là nó quẩn quanh bên sợi dây xích đó. Phải đợi đến một lúc nó bị điên lên á, nó mới làm đứt dây xích, có hiểu cái đó không? Chứ còn nó chưa đến lúc của nó là nó cứ quẩn quanh bên sợi dây xích.
Tôi nói có ai thấy cái đó không? Cái sợi dây nó không có nghĩa lý gì với nó hết biết không? Một phát một là chàng đã về tới rừng, mà vì nó cứ ám ảnh là “Người này là người nuôi mình,” ,“Sợi dây này là sợi dây ràng buộc mình. Mình không thể đi xa.” Nó cứ ám ảnh bao nhiêu đó, nó cứ ám ám ám.
Rồi người ta đối xử tệ bạc với nó.
Kỳ rồi ở lễ hội Tây Nguyên chết mấy con đó. Cho ăn không đủ nó mà bắt nó làm việc quá sức, nó ốm gầy mòn nó chết, mà rừng xanh cách nó có 2cm mà nó không dám về, nó chết gầy mòn, rễ mía kế bên nó không dám ăn. Cho nó ăn cái gì nó ăn cái đó. Thì tôi thấy ngậm ngùi chớ. Rất là ngậm ngùi.
Nếu mọi người hỏi tôi: “Nhớ dở, hiểu dở, thì pháp môn nào?” Tôi nói: “Pháp môn Nguyện, bách nguyện”
Tôi có một pháp hiệu là “Bá mật thệ sĩ”. Bá mật thệ là người có trăm điều nguyện kín. Thì tôi nghĩ nếu sau này mà những người thân thích, thân thuộc với tôi, tôi không nghĩ đến chữ học trò nhưng mà họ thân thuộc, tôi sẽ bày họ một trăm câu nguyện. Trăm câu nguyện đọc chưa tới một giờ đồng hồ, mà mỗi một câu nguyện như vậy nó đánh động một vấn đề hiểu không? Chẳng hạn như “đời đời con đừng hài lòng với bất cứ rào dậu nào. Đời đời xin cho con biết nghi ngờ con đường dưới chân. Đời đời cho con biết nghĩ đến điều tốt hơn. Đời đời xin cho con chớ hài lòng quá sớm với những thành tựu” Mỗi cái các vị nghe các vị hiểu không? Cứ mỗi một câu là các vị thấy nó mở ra một vấn đề, có đúng không? Cứ mỗi một câu nguyện nó mở ra một vấn đề, đọc như vậy nó mới đã.
Còn đàng này cứ đọc mấy cái không hiểu.
16:24
02/07/2020 - 09:55 - vuihtv
Mà “Con xin quỳ lễ bái Phật. Phật ba đời .. Tứ đại thiên vương, xin chư thiên hộ trì cho con được sống lâu, được sắc đẹp.” Tôi nghe cái đó tôi ngán quá đi, mà không biết nghi ngờ, không biết thắc mắc.
Còn nhát ma nữa: “Sư có biết. Sư bao nhiêu tuổi?” “Dạ, 40 50” “Sư có biết ngày đó con quy y với ngài Hộ Tông.” Nhát ma. Còn Bắc Tông thì “Sư biết ôn Thanh Từ không? Con biết ngài năm 72.” Vậy đó, mà cứ ăn rồi đi nhát ma người ta hoài.
Cái chuyện mình quy y Ngài Hộ Tông năm mấy nó không có quan trọng, mà quan trọng là mình đã được cái gì từ Ngài Hộ Tông. Khổ quá. Tự nhiên nói, “Nhà tôi ở gần Nhà Trắng.” Hỏi làm nghề gì? Nói làm “ pizza hut delivery.” Còn các vị nghe cái ông đó ổng cho địa chỉ nhà ở Cali còn tùm lum nữa: “Con đường Hasa ổng có nhớ không?” “Nhớ”, “Ổng thấy nguyên dãy villa có villa thiệt là bự có hai con lân trắng, ông thấy không?” “Thấy” “ông đi vòng ra đằng sau nhà của tui á.” Có hiểu không?
Chỉ chi mà. Trời ơi, ổng thấy cho một cái tên con đường sang vô cùng, rồi ông có thấy hai cái villa tả rồi có nước phun, rồi hai con lân đá trắng nhập từ bên Ý về tùm lum. Cuối cùng “Ông đi vòng ra đằng sau nhà của tui.” Nhà bằng gỗ nhỏ xíu à.
Đó là tôi muốn kể câu chuyện cho những người có tật hay khoe đó. Kể chi mà villa, kể chi mà lân bằng đá Ý. Cuối cùng kêu người ta đi vòng nhà mình ở phía sau, cái nhà kho đó.
Mà cứ ăn rồi nhát ma hoài à. Nói là đệ tử thầy này thầy kia, mà đạo thì không học, không có biết gì hết á, mà cứ đem mấy ông thầy bự ra.
Tôi có bữa tôi nổi điên, tôi nói: “Dầu quy y với vị A La Hán đi nữa mà nếu không học không hành thì cũng trớt quớt thôi” . Trong Kinh gọi là hài lòng quá sớm với những gì mình có, tiếng Pali gọi là “antarāvosānaṃ āpajjissanti” có nghĩa là “dừng lại nửa chừng với những thành tựu”. Chữ đó chữ Đức Phật dùng á, khi mà Ngài sắp tịch, Ngài nói “Này các tỳ kheo, bao giờ chúng tỷ kheo không vừa lòng quá sớm với những thành tựu, thì khi đó Tăng Đoàn mới hùng mạnh.” Bài kinh nói rõ tôi mê nó tới mức mà tôi thuộc cả chữ Pali, “Khi nào chúng tỷ kheo không có hài lòng quá sớm với những thành tựu, thì lúc đó tăng đoàn hùng mạnh.”
Còn mình bây giờ, mình có được chút thành tựu mình ngưng. Có được chút gì đó mình ngưng. Có được cái chùa, là xong. Có nhóm đệ tử, là xong. Có một số fans là xong. Có số người ngưỡng mộ, là xong. Vậy đó. Có chút là xong. Chút là xong. Đi không xa. Trời đất bao la. Hành trình trước mặt thì nghìn dặm, muôn dặm. Khi mình hài lòng quá sớm, mình đi không có tới đâu hết. Tôi sợ lồng chậu, tôi sợ cái sự quẩn quanh.
Tôi đang nói nhiều về cái thực thứ ba đó là Tư niệm thực. Mình sống mà không có cái chủ ý vươn lên cao, đi tới và đi ra thì mình không có tiến được nhớ nha.
1. Không có đi tới là mình sẽ thụt lùi.
2. Không có đi xa là mình sẽ quẩn quanh “gà què ăn quẩn cối xay”.
3. Không có ý đi ra là mình sẽ suốt đời bị trầm luân.
Người tu Phật là phải đi tới, đi lên, và đi ra. Ba lý tưởng đó rất là quan trọng.
Những đêm dầu không ra gì. Một đêm giữa đêm giật mình thức dậy là phải biết suy nghĩ: “Cái kiểu sống của mình mấy năm qua nó có ok không?” Đó là một kiểu sống mà loài động vật cấp thấp nó không có được, biết không? Chỉ có con thú nó mới không có khả năng nghi ngờ về đời sống của nó, nó sống theo lối mòn, các vị có biết không? Tại sao người ta có thể bẫy thú được? Là bởi vì người ta biết những tập tính, những thói quen của nó là người ta bẫy nó được.
Trong Kinh, Đức Phật Ngài dạy rằng: “Một vị tỳ kheo không nên làm một con nai mà để cho ác ma có thể theo đuổi dấu vết.” Hồi đó tôi đọc tôi không hiểu cái đó. Sau già, tôi mới hiểu.
“Đừng làm một con nai mà để cho ác ma dễ dàng theo đuổi dấu vết” nghĩa là sao? Khi mình tiếp tục chạy theo những thứ mình thích, chạy theo những thứ mình ghét, thì mình trở thành một con nai sống theo tập tính, sống theo habit. Tôi nói hoài, “cư dân” tiếng Mỹ kêu là gì? Habitant đúng không? Và thói quen là gì? Habit. Các vị thấy nó có quan hệ gì không? Cư dân là khi mình sống trong thói quen, nó có cái mình phải chú ý cái đó. Cư dân là habitant nghĩa là mình sống hoài trong thói quen mình trở thành cư dân trong một thói quen nào đó. Chuyện đó rất là hay.
Vật thực thứ ba chính là chủ ý trong hành động. Chính chủ ý đã nuôi lớn hình hài tâm linh của mình, nó cũng đã nuôi lớn dòng sanh tử của mình, cũng chỉ vì cái chủ ý đó. Chủ ý đó được gọi là Nghiệp.
Cái thứ tư đó là Thức thực, có nghĩa là Tâm đầu thai. Tại sao tâm đầu thai nó quan trọng tới vậy? Tôi nói cái này các vị phải nhớ để các vị hiểu rõ hơn về chuyện cầu an và cầu siêu. Tôi nói chậm nha.
Chúng ta làm việc xấu thì chúng ta bị sa đọa, nhưng nếu chúng ta thường xuyên sống với tâm lành, thì dầu bị sa đọa thì chúng ta không thể mặc hoài một cái áo kín, có hiểu không? Làm nghiệp xấu thì mình bị đọa, nhưng nếu trước khi và sau khi làm tội lỗi mà mình thường sống với tâm lành thì thời gian mình bị đọa sẽ ngắn lại, vì mình vốn dĩ không hợp với cảnh giới đó. Có ai hiểu tôi nói gì không? Còn nếu mà mình có phước, nhờ có một cái phước nào đó mà mình được sanh làm trời làm người nhưng mà mình không có hàm dưỡng hạnh lành thì thân người của mình không giống ai hết. Chuyện này có không? Có nhiều người mang thân người mà sống hổng giống người, có không ta? Hiểu chưa? Bây giờ hiểu chưa?
Nói thì phải chứng minh nhưng mà đừng có bắt người ta tin. Tại sao tôi hay hỏi “có hiểu không?” “có đồng ý không?” là như vậy đó. Các vị có đồng ý với tôi, có những người mang thân người mà họ sống không giống con người. Có phải không? Đó.
Có nhiều người họ ác như là loài mãnh thú vậy đó. Là bởi vì sao, là bởi vì do một cái phước nào đó họ được mang thân người trong cái nhất thời thôi, nhưng mà cái tâm hồn của họ không phải tâm hồn của con người.
Và ngược lại, nếu chúng ta vì một cái ác nghiệp nào đó phải mang thân sa đọa, nhưng mà cái tâm của mình không phải tâm của loài sa đọa thì thời gian trong đó nó không có lâu, và mình sẽ là viên ngọc trong cái đám sa đọa đó. Có hiểu không?
Các vị có biết có rất nhiều người họ sống trong giới lao động, nhưng mà cuộc đời suy nghĩ và trí tuệ của họ nó vượt khỏi những người xung quanh. Có biết chuyện đó không? Mình phải nhìn nhận điều đó. Là bởi vì mình không thể gọi là gượng ép hoài được, vì cái đó nó không thuộc về mình mà.
Có những người họ không có duyên xuất gia nhưng vì một lý do nào đó họ đắp y, họ có mặt giữa tăng đoàn giống như một viên sỏi thận vậy đó. Có hiểu tôi nói không? Hiểu là sao, nói đi. Không phải. Nó là một cái dư thừa, nó không có chỗ để nó ráp. Khổ quá.
Hoặc có những người hát dở mà đi theo đoàn á, thì chỉ là nấu cháo khuya thôi à. Nghĩa là kéo màn thôi chứ bán vé họ không thể nhào vô hát được, có hiểu không? Họ chỉ là một nốt ruồi trong thân thể của đoàn hát thôi. Tôi nói vậy có hiểu, nghe kịp không ta? Họ chỉ là nốt ruồi trong đoàn hát thôi. Họ không thể là tim, là óc, là gan, là thận, của cái đoàn hát đó được. Vẫn không hiểu hả?
Cho nên tôi nói có những người cái sự có mặt của họ chỉ là góp mặt chứ không phải là đóng góp. Bây giờ thì từ từ nó mới hiểu ra đó. Và nếu như chỉ là góp mặt chứ không phải là đóng góp thì cái chết của mình nó chỉ là sự vắng mặt chứ không phải sự mất mát. Và người như vậy sống lâu chỉ là thành đồ cũ chứ không phải đồ cổ. Có hiểu không?
Tôi nói hoài vậy đó, mà các vị được cái không có bỏ bụng, tôi thương cái đó. Người không bỏ bụng.
Tôi dạy ở bên Virginia có cái cô đó, cô nói “Sư đừng có lo, Sư dạy đây là tụi con bao bụng” có hiểu bao bụng không? Nghĩa là tụi con nhớ hết á, no thì thôi. Thì tôi mới kêu: “Còn ở bên Houston toàn là đám không có bỏ bụng học xong không có giữ lại cái gì hết, nhấn nút trôi hết à.”
Cho nên là Thức Thực rất là quan trọng. Thức Thực học kỹ rất là quan trọng. Mình đầu thai bằng tâm nào thì mình sẽ về cảnh giới tương ứng với nó. Đúng. Nhưng mà bằng cái nghiệp nào mình có tâm đầu thai ấy? Tui đặt tên đó là nghiệp ác và nghiệp thiện, nếu nhờ nghiệp thiện mà anh mang thân người. Trước khi và sau khi anh tạo cái nghiệp đó mà anh sống nhiều với tâm thiện thì anh sẽ được mang thân người một cách trọn vẹn, thân người toàn tập hiểu không?
Còn nếu không, anh chỉ là người chừng mấy chục phần trăm thôi. Mà cái này không phải tôi nói, cái này Kinh nói.
Kinh nói, có những con người sống như chư thiên. Kinh nói có những người sống như loài súc sinh, có những người mà sống như ngạ quỷ, rồi có những người sống như atula.
1. Thế nào là người sống như atula? Ăn rồi cứ lo đi kiếm chuyện, gây mâu thuẫn, tối ngày bất mãn bực mình tức tối, đó là người mà giống như atula.
2. Có những người, người như ngạ quỷ, có nghĩa là cả đời cứ khát khao thèm thuồng cái này cái kia không bao giờ thỏa mãn, đó là người sống như ngạ quỷ.
3. Còn người sống như bàng sanh là sao? Thích khuất lấp, chui rúc và giấu diếm. Có hiểu không? Thì cái người đó sống giống như loài bàng sanh. Còn cái loại người này không? Tức là họ chuyên môn làm những cái chuyện mà kỵ ánh sáng. Kể cả Phật Tử mình, cái loại người này cũng nhiều lắm. Họ không làm gì bậy, ăn rồi cứ đi nói xấu mà ném đá giấu tay biết không?
Không phải chụp mũ, khổ quá. Ném đá giấu tay là chọt cho người này giận người kia mà cuối cùng họ không có truy được cái đó từ đâu ra. Mấy bà này chắc sống nước ngoài lâu lắm rồi á. Ném đá giấu tay sao dịch ra chụp mũ được. Không, chụp mũ nó không phải là khuất lấp. Cái mà tôi muốn nói là khuất lấp á. Họ chuyên môn đào mấy cái mà rất là độc. Thì sở hành như thế nào, tâm tánh như thế nào mới đưa vào cảnh giới đó.
Các vị thấy con rắn không? Khó bao giờ các vị gặp cái con rắn mà trong một thời gian dài nó nằm im lắm. Nó luôn kiếm chỗ nó rúc à. Có đồng ý cái đó không? Hiếm bao giờ các vị nó gặp con cá ở ngoài chỗ trống cho các vị nhìn lắm, đúng không? Nhiều lắm là bơi ra chút xíu nó biết có người nhìn là nó dzọt mất.
Đức Phật Ngài nói là “Sở hành quanh co” sở hành là cái activity của mình quanh co. Nó hay chỗ là, tiếng Pali là vaṅka mà tiếng Vệt là quanh co, hay thiệt á. Vaṅka có nghĩa là vậy nè: lòn lách lòn lách lòn lách vậy nè.
Hỏi: “Anh nói cái đó phải không?” “Chị nói cái đó phải không?”, thì nói “Không, tôi không có nói. Ý tôi nói vậy nè tại nó hiểu lầm.” Vậy đó, cứ tránh tránh tránh gọi là vanka, quanh co.
Cái chữ này dễ nhớ nè. Ngài nói rằng, nếu mà sống với cái habit vaṅka quanh co đó, thì với cái habit, đó là một cái bad habit thì nó sẽ tạo ra một cái bad personality, gọi là một cái bad mentality một cái nhân cách một cái tâm lý quanh co. Khi mình sống lòn lách quanh co thì mình sẽ đi về cảnh giới của loài quanh co. Trong khi loài người là phải quang minh lỗi lạc, đường đường chính chính, mắt nhìn thẳng về trước, hiểu không? Đó là phong thái của một con người. Cho nên mình có cái phước nào đó mình mang được thân người, thậm chí mình giàu có, thậm chí mình có học vị nhưng mà đó là cái phước lẻ thôi. Cái quan trọng nhất là cái nội hàm của mình.
Có hai trường hợp chúng ta được phúc có biết cái đó không?
1. Một là do Phước: không do tu tập, nhờ may mắn có được.
2. Một cái là do Đức: do huân tập nhiều hạnh lành.
Do Đức có nghĩa là do huân tập nhiều hạnh lành . Được cái đó thì gọi là do Đức. Còn do Phước có nghĩa là mình không có tu tập một lúc nào đó may mắn mình cúng dường cho Đức Phật được có trái chuối, kiếp sau làm vua có biết không ? Cái thứ đó rầu lắm. Cái thứ đó rầu lắm. Có nghĩa là nó có cái phước, nhưng mà nó chưa kịp có một cái nội hàm. Biết nội hàm không ? Nội hàm có nghĩa là nội dung á. Nó chưa kịp có. Nó nhờ cái Phước, nó được cái đó gọi là người hưởng phúc mà do Phước. còn cái hưởng phúc mà do Đức thì nó bền hơn. Có nghĩa là họ tốt thiệt, họ tốt thiệt và nhờ cái tốt mà họ được cái này cái kia. Còn cái người mà được hưởng phúc do phước thì nó rất là nguy. Có nghĩa là giống như là nó đang lười biếng, đang dốt nát đùng cái nó trúng số vậy đó. Cái giàu đó nó không có bền. Các vị có biết cái đó không ?
Mỹ nó cho mình biết rất nhiều trường hợp, không phải rất nhiều mà đa phần những người trúng số là sau đó khuynh gia bại sản cuộc sống tối tăm là vì họ chưa đủ văn hóa và chưa đủ chuẩn bị tâm lý để mà sở hữu số tiền lớn như vậy. Cho nên khi họ được số tiền lớn họ cuống cuồng họ xài tiêu hoang. Họ hoang phí một cách rất là bừa bãi, và rất là nguy hiểm. Tôi nhớ tôi đã từng nói cái chuyện đó.
Cho nên đối với nhiều người nhan sắc và tiền bạc là cái họa nhiều hơn là phúc. Nhan sắc, sức khỏe và tiền bạc là cái họa nhiều hơn cái phúc. Thậm chí cái uy tín, quyền lực đối với nhiều người nó là họa nhiều hơn phúc. Có nhiều người ở Việt nam mình ỷ gia đình có thanh thế đi làm toàn chuyện tầm bậy không, có không ? Nếu mà cái tánh tình đó, mà không có thanh thế thì đỡ biết bao nhiêu. Còn đàng này vì cái thanh thế, vì cái quyền lực, vì cái quen biết của gia đình mà chuyện gì họ cũng làm, tới hồi mà nó tanh bành ra thì tệ lắm. Cho nên tôi đang nói nhiều về thức thực là có nghĩa là mình cứ nghĩ là thức thực là tâm đầu thai thôi là chưa đủ mà phải nói những khía cạnh sâu kín của cái loại thực phẩm này. Có nghĩa là anh phải tạo một cái nghiệp gì anh mới đầu thai vào trong đó.
Anh phải có tâm hồn như thế nào anh mới sanh vào trong đó.
1. Nếu ta sanh vào cảnh giới đó chỉ vì một cái nghiệp nào đó thì cái này nó rất là ngắn hạn.
2. Nhưng nếu ta sanh vào cảnh giới nào đó vì tâm hồn của ta nó như vậy, thì cái này nó rất là lâu bền.
Ở đây tôi nói có nghe kịp không ? Có nhiều người không hiểu. Ta sanh vào cái cảnh giới nào đó mà do cái nghiệp nào đó thì cái cảnh giới đó rất là ngắn hạn. Nhưng nếu ta sanh vào cảnh giới nào đó mà do tâm tư của ta nó thích hợp thì cái đó nó lâu lắm. Thí dụ như, thời gian mình có mặt ở trạm xe buýt thường không lâu bằng ở chỗ shopping center. Tại sao ? Là tại vì, mình không ai thích cái trạm xe bus nhưng số người thích shopping hình như hơi bị nhiều, hiểu không ? Shopping center nó hợp với tâm tánh của nhiều người cho nên số người kéo dài thời gian trong shopping center nhiều hơn số người kéo dài thời gian ở trạm xe bus. Có phải không ? Bởi vì trạm xe bus không phải chỗ mình thích, vì một hoàn cảnh đặc biệt nào đó mình mới có mặt ở trạm xe bus.
Ở đây cũng vậy.
1. Do một cái nghiệp nào đó mà ta sanh vào cảnh giới nào đó, cái thời gian nó không có lâu.
2. Cái lâu là tâm tánh của ta nó hợp với cảnh giới đó, cái này lâu à.
Chính vì hiểu cái chỗ này cho nên mình mới biết tại sao trong kinh Đức Phật dùng hình ảnh con rùa mù á. Có nghĩa là một con rùa mù mà 100 năm nó trồi lên một lần, thì mỗi lần nó trồi như vậy thì do một sự ngẫu nhiên nào đó mà nó đưa cái đầu vô cái lỗ ván, thì cái cơ hội đó thấy nó mong manh, nhưng mà nó vẫn lớn hơn cơ hội mà một người chết rồi quay trở lại thân người.
Nhưng mà nói như vậy là Ngài nói cho những người không biết đạo. Đối với người biết đạo thì mỗi lần mình sống thiện là một lần mình trồi đầu. Hiểu không ? Nhớ cái đó.
Chứ mình tu mình không có niềm tin cũng khó. Ít ra mình có cái niềm tin mình mới có đủ cái niềm vui, có đủ cái niềm tự tin để mà đi tới. Chứ còn mình tu mà mình hổng có tin tưởng lắm cứ lo lo:
1. một là mình sống trong hoảng loạn không nên,
2. hai là nhiều khi mình sợ quá cái mình hổng dám tin luôn.
Không tin do nó quá sợ á. Lúc đó chỉ cần dốt giáo lý, tư duy dở, cộng thêm một vị thầy mà có giáo pháp nào đó nó tào lao mà hợp với mình á thì mình buông Chánh Pháp đi.
Bởi vì chúng ta có hai khuynh hướng tìm đến chân lý, còn nhớ cái đó không ?
1. một là đi tìm chân lý, hiểu chân lý như nó là.
2. hai là như mình thích.
Thì khi mình học đạo không tới nơi thì chỉ biết sợ hãi thôi. Khi mình sợ quá thì thấy cái gì hợp với mình thì mình.
Không nói ai xa, nói tui nè. Có nhiều người họ nói ăn kiêng mà họ nói quá, tui không muốn nghe lời họ. Tui nghe người nào ăn kiêng mà nói dễ dễ tôi khoái tôi đi theo. Có nhiều người nói « Tàu hũ đường đâu có gì đâu Sư sợ. Sư ăn ít, chút đâu có sao.» Tôi khoái cái đó đó. «Còn cái sầu riêng Sư coi một năm nó có mùa. Sư ăn một ký rồi xong. Sư vô, Sư uống thuốc uống nước nhiều. Sư chạy bộ đâu có sao. » Tôi thích mấy người đó. Chứ còn mấy người mà «Sư không kiêng là mai mốt về lâu về dài hại thận. Rồi già chạy thận nguy hiểm lắm. Rồi mấy người trên bảy mươi chạy thận không quá hai năm này nọ.» Nghe ghê quá, trong khi tôi khoái ăn sầu riêng, tôi khoái ăn tàu hũ đường cho nên tui chọn cái bà kia. Bả nói giống ý tui á. Bả nói : «Không có sao hết á. Sư cứ ăn, uống thuốc rồi chạy bộ.» Tôi đâu có chạy đâu, ít ra tôi nghe bả nói tôi thấy có lối thoát. Có lối thoát để nhét múi sầu riêng vô.
Đó là sự thật. Có nghĩa là mình quá khoái cho nên mình lựa con đường nào mà nó chiều cái hư của mình.
Cho nên có hai cách tìm đến chân lý :
1. cách một là, hiểu chân lý như nó là;
2. còn hai là hiểu chân lý như mình muốn.
Mà đa phần là tìm hiểu qua cái lối mình muốn. Dễ sợ như vậy.
Nghe thầy lựa thầy nào vừa ý mình. Nhất là nghe thầy không cần học gì hết, con cứ tụng Kinh, rồi có hiếu với cha mẹ vậy đó, rồi tối tụng kinh theo thầy lên vậy đó. «Có gì tới thầy tụng cho.» «Nói nào ngay. Cụ, má của con, thầy thấy rồi, cũng lành lắm, thầy cứ để cụ tự nhiên vui vẻ đi. Tuổi già đừng bắt cụ tụng kinh, cụ mệt.» Tới hồi ba má mất rồi «Không sao đâu con. 49 ngày. Thất một không siêu, thì thất hai cũng siêu. Mình có tới bảy thất mà con.» Rồi xong, nghe là khoái.
1. Khỏi học giáo lý là chịu rồi.
2. khỏi thiền là chịu rồi.
3. giờ thêm cái vụ ông thầy ổng guarantee.
Là siêu đọa luôn.
Tôi nói thật cái đó nhiều tay khoái lắm. Chứ còn
1. vô mà học giáo lý, rồi bắt ngồi thiền, nhịn chiều rồi, thấy kiêng khem bao nhiêu thứ, tôi thấy đạo gì mà giống quân trường quá,
2. cái đạo kia có lý hơn. Thật ra nó là pháp trường.
Cho nên, mình học về... như vậy đó mới thấy khiếp.
(còn tiếp)
https://toaikhanh.com/videotext.php?vid=uExsol2zB_o&abt=Th%C6%B0%E1%BB%9Dng+C%E1%BA%ADn+Y+Duy%C3%AAn
Thường Cận Y Duyên
Ghi chú: Thường Cận Y Duyên: Bất cứ một cái tốt xấu nào mà nó diễn ra trong tâm thức của mình thì nó đều để lại một dấu ấn, nhạt hay đậm, và cái dấu ấn ấy được Đức Phật gọi là Thường Cận Y Duyên. Nếu mà cái ác cái thiện đó nó xuất hiện nhiều lần thì nó để lại một dấu ấn rất là sâu đậm. Còn nếu mà cái thiện cái ác chỉ thoáng qua thì nó để lại dấu ấn rất là nhạt nhòa.
02/07/2020 - 01:14 - vuihtv
Thì cái đó mình nói sơ là thức ăn thôi nhưng mà xúc thực á thì tất cả giới luật, thiền định của một người tu nó đều nằm hết trong chuyện giải quyết vấn đề xúc thực. Xúc là sự tiếp xúc của sáu căn với sáu trần, cứ mỗi một cái giới như vậy là nó giúp mình tránh tiếp xúc với một số trần cảnh.
Ví dụ như: Sát sanh có phải là sáu căn tiếp xúc sáu trần không? Rồi, người tu có nên tới vũ trường, tới casino không? Như vậy, có nghĩa là người tu tránh được một số cái xúc, đúng không? Nhãn xúc, nhĩ xúc, …
- Người tu tới rừng núi thì được,
- người tu tới đền tháp thì được,
- người tu tới bạn lành thì được,
- nhưng mà người tu tới những người bạn xấu thì không được, không nên.
Cho nên mình thấy rõ ràng rằng, toàn bộ Tam Tạng chỉ có cái chuyện giải quyết sáu xúc thôi. Tu Tứ Niệm Xứ là mình cũng làm việc với sáu xúc.
Thay vì mình không có chánh niệm thì con mắt mình nó tìm cái để nhìn, lỗ tai nó tìm cái để nó nghe, như là trong kinh Đức Phật dạy: đem sáu con vật sau đây nhốt vào một chỗ: con chim, con cá, con chồn, con rắn đem nhốt nó vào một chỗ, thì khi mở cái cửa ra thì con cá nó sẽ nhảy xuống nước, con chim nó bay lên trời, chồn cáo về hang, rắn rít vào lùm bụi. Sáu căn mình chỉ cần thất niệm một cái là mỗi thứ nó đi về một hướng.
Khi mà nó ngồi thiền, mắt nhắm nhưng mà lỗ tai có khả năng nghe không? Chẳng những nghe mà nhiều khi còn lắng nghe, kiếm cái nó nghe nữa. Đó, thấy vậy chứ nó ghê lắm. Mình ngồi thiền ai chiên đồ mình biết, chỉ cần nó bỏ miếng hành, cho miếng mỡ vô “xèo” cái nghe liền à. Mình tưởng nó đang tu chứ không có tu, nó đang canh me đó.
Rồi cái đầu mình khỏi nói rồi. Lúc nào mình cũng nói mình theo dõi nhưng mà thật ra nó sẵn sàng để mà nó bỏ đi.
Tu hành có nhiều cách nói, trong đó có một cách nói là: Tu hành là con đường để mà dàn xếp sáu xúc. Nói vậy không có sai.
Cho nên ai thường sống với xúc nào thì sẽ chết đi về cảnh giới tương đương với xúc đó. Thích ngửi mùi thơm, mà lại thiếu công đức thì sẽ sanh làm cái loài ong bướm, hoa trái, có phấn có hương. Sống nhiều với xúc nào?
Tu hành là hành trình giải quyết sáu xúc, chứ không có gì ghê gớm hết.
Còn tư niệm thực, mình đã nói là có bốn cái tư. Có nghĩa là đạo lộ đọa lạc. Chủ ý đọa lạc: Nghiệp đọa lạc, Nghiệp thiện dục giới, Nghiệp thiện Thiền, rồi Nghiệp thiện vô lậu, đúng. Mỗi phút trôi qua mình sống nhiều với chủ ý gì thì chính chủ ý ấy đem ta về cái phương trời mà tương ứng với chủ ý đó. Chủ ý quan trọng lắm. Nếu người nào học đạo hiểu được chữ “chủ ý” này thì người đó sẽ tự điều chỉnh lối sống, và lối tu của mình.
Bắt đầu nghe tui nói.
Cạo đầu mặc áo tu, nhưng mà cái chủ ý của mình là mình nhắm tới cái gì, là một.
Thứ hai, cho tôi nói chuyện sang đàn một chút. Có rất nhiều chùa quê ở Việt Nam, đệ tử nó ham tu nó xin vào xuất gia. Thầy gật đầu xong, thầy biến đệ tử thành con ở trong chùa. Biết không? Suốt mấy chục năm là làm ruộng, quét chùa, nấu ăn, sắc thuốc Nam, không cho nó học cái gì hết, rồi nếu đứa nào nó tỉnh thì nó biết nó đang tu với một hành trình rỗng không, rỗng tuếch. Còn nhiều đứa nó xui nó không biết, khi mà thầy về già, thầy giao lại cho nó cái chùa, nó tưởng tu là làm chuyện đó gọi là tu, cứ ngày hai bữa công phu, buổi trưa trước khi ăn thì cầm cái chén bắt ấn vậy. Rồi rải vài hột cho mấy vong, rồi xong. Các vị tưởng tượng cái kiểu tu như vậy nó có xứng đáng là di sản của một vị Chánh Đẳng giác không? Hả?
Tức là, ngày tụng hai chầu, mà nội dung hai chầu đó gồm có hai thứ căn bản:
một là tụng thứ mình không hiểu, “....”gì đó mình không hiểu.
Nội dung thứ hai là cầu nguyện, xin cho vị này phù hộ, vị kia phù hộ.
Nếu mà cái đầu vị đó tỉnh tỉnh thì sẽ thấy kỳ kỳ. Có những người có cái này (đầu) mà không có xài.
Các vị phải nhớ, cái gì không xài thì
1. một là nó còn mới nguyên,
2. hai là nó đánh mất đi tác dụng của nó.
Ví dụ cái muscle mà mình không vận động lâu ngày thì teo. Và cái người lớn tuổi mà không có tìm cách vận động não bộ, ví dụ như không đọc sách, không yêu thương súc vật, con cháu, không chơi lan kiểng, không học ngoại ngữ, không chơi âm nhạc, không nghệ thuật thì người đó rất dễ Alzheimer. Có biết không?
Cho nên cái chủ ý ở đời sống rất là quan trọng, quan trọng lắm. Mình nhắm tới cái gì.
Hồi nãy tôi nói, buồn nhất là những người biết đạo mà mất một thời gian rất là dài cho một cái hành trình, cho một cái đạo lộ không có nội dung.
1. Cái đó rất là đáng tiếc:
2. Cả đời chỉ biết cầu nguyện.
3. Cả đời chỉ biết thần chú.
4. Cả đời chỉ biết thờ lạy các mẫu tượng mà không hề chịu một phút nghĩ :
“Tuệ giác của một vị Phật dưới gốc bồ đề năm xưa không lẽ chỉ có chừng đó sao?”
Mấy hôm nay các vị thấy mình vừa giỡn vừa học đó nhưng nội dung quá nhiều, mà đó chỉ là một mảnh vụn thôi, một mảnh vụn của Đức Phật thôi đó. Trong khi mình nghĩ mình tu mấy chục năm mà nội dung không có.
Theo trong Kinh: Tùy hành trang của mỗi người, mà chúng ta hài lòng với cái gì.
Câu đó là cái câu làm tôi chấn động nhất.
Tùy hành trang của mỗi người mà ta hài lòng với cái gì trong đời sống.
Cái đứa mà nó có máu triệu phú nó không hài lòng với tiệm tạp hóa. Cái đứa mà nó có máu học giả nó không hài lòng với bằng trung học. Cái đứa mà nó cái máu gọi là phiêu lưu thì nó không có thể nhìn cái ao làng, cây đa, bến nước, hiểu không?
Một người tu hành nếu mà ba la mật nhiều, họ không hài lòng với hình thức, một cái nội dung tu học mà quá nghèo nàn họ chịu không nổi. Họ luôn nghi ngờ con đường dưới chân “Con đường này sẽ đi về đâu?”
Còn cái người ba la mật ít thì họ rất là sớm hài lòng với cái họ có. Dễ ẹc à, vậy là vui rồi. vô sư phụ cạo đầu, mặc cho cái áo, đặt cho cái pháp danh, chỉ cho cái am ở, mỗi ngày quất cho hai thời công phu, ăn rồi bắt ấn 4000 hột cho mấy con kiến, Xong.
Bây giờ đạo Phật có chuyện cúng kiến(g), cúng mấy cái vong không ăn, toàn mấy con kiến ăn không. Cho nên, tui nói đùa nhưng đó là thật. Toàn là cúng kiến không à. Giáo lý thì không chịu học, mà tôi không biết có bao giờ các vị nhìn cái tủ Đại Tạng Kinh các vị ngạc nhiên không? Nếu mà nói rằng pháp môn tu chỉ là khấn nguyện sơ sài, vậy hỏi cái tủ Kinh đó đựng cái gì? Có bao giờ các vị có thắc mắc cái đó không?
Thí dụ bây giờ tôi lại nhà quý vị ở, tôi lại nhà cô áo xanh này ở ba tháng, mà ngày nào bả cũng cho tôi ăn mì gói. Tôi hỏi mấy cái tủ trong bếp đựng cái gì vậy hả? Tôi thấy bả có 3 cái tủ lạnh, hai cái tủ đá, mà ba tháng ăn ở nhà cô, cô chơi mì gói không à, thì phải cho tui tức chứ. Chiều nào cũng thấy bả đi chợ hết. Đi chợ về thấy thùng thùng vỏ vỏ vậy đó, mà 3 cái tủ lạnh, tám cái freezer mà tui không biết bả đựng cái gì mà cứ mì gói cho tui ăn 90 ngày rồi. Bả nói ngày mai, bả tiễn tôi nên bả tặng tôi gói nữa.
Các vị nghĩ tui có tức không? Không phải tui tham ăn nhưng mà ít ra tui cũng có suy nghĩ rằng: “Lạ, không biết bả đi chợ bả mua cái gì. Dầu bả nói tui ăn chay ít ra cũng phải cho tui ăn tàu hũ hay cái gì?” Có khi tui ăn không hết bả cất bữa sau hâm ăn nữa, thì phải cho tui tức chứ.
Nếu mà cái chuyện đó tui tức được thì tại sao chuyện tôi đi tu mà tui không tức? tôi biết rõ ràng Kinh Điển trùng trùng như vậy mà sư phụ chỉ cho tui từng đó thôi. Ấy vậy mà có không ít thế hệ tăng ni không có tức. Phật tử không có tức.
Tức ở đây không phải là giận, mà tức ở đây có nghĩa là thắc mắc. Họ chớ hề thắc mắc, lạ lắm. Có mấy thầy có mấy đề tài cứ nói hoài, cứ Vu Lan có cái vụ Hiếu quất hoài vậy đó. Rồi dâng y thì quả báo dâng y kathina chơi hoài. Rồi Phật đản thì ba cái vụ ý nghĩa Đản Sanh thành đạo cứ làm hoài.
Cứ nói suốt mấy chục năm trời. Cứ Vu Lan, Phật Đản, dâng y. Cứ bổn cũ soạn lại soạn riết rồi Phật tử nó thấy pháp sư vừa nhấp môi cái là Phật tử họ biết nói cái gì rồi. Nhiều người họ biết. Mà lạ lắm. Cứ nhào vô cúng dường, nhào vô để mà nuôi dưỡng bao nhiêu thế hệ.
Tôi biết tôi nói cái này tôi đang đụng chạm đến rất nhiều, nhưng mà trong Tăng Già phải có một ông dám nói, dấu như mèo dấu phân riết rồi khổ quá, thì phải xì ra chứ.
Mà cứ dấu hoài, bao nhiêu thế hệ mà cứ tiếp tục tu trong cái lối mòn như vậy, mà tôi nói nó hơi nặng nha, có cái câu nó hơi kỳ: “Trâu quen ngõ, chó quen đường”. Hiểu không? Chứ còn con người phải có hướng đi mới, chứ còn có đâu mà cứ nhiêu làm hoài mà không thấy thắc mắc.
Nhiều người đau lắm. Ở ngoài là dược sĩ, bác sĩ mà đi vô theo sư phụ làm chuyện đó. Vui nhất là tu mà tụng chú, tụng những cái mình không hiểu. Nếu tính tổng thời gian một ngày tụng bao nhiêu thời công phu, mà mỗi thời công phu tốn bao nhiêu phút cho chú. Tổng cộng một đời tu năm chục năm thì mất bao nhiêu thời gian cho chú. Mà chú là cái mình không hiểu, thì nói rằng “Không hiểu nó mới linh” mới đau nữa.
Điều đó đi ngược lại Phật pháp.
1. Giáo pháp của Đức Phật có một đặc điểm là “Ehipassiko” = “thách thức mọi thử nghiệm” có nghĩa là ai thấy Đạo Phật kỳ kỳ cứ nhảy vô tìm hiểu.
2. Còn cái nữa là “Sanditthiko” đó là quan điểm thứ hai của Đạo Phật là Đạo Phật “đến để mà thấy”, mà phải tự mình thấy chứ không phải nhờ người khác nhai rồi mở bỏ miệng mình dùm, “san” là từ chữ “sayam” là “tự mình” (by yourself) sanditthiko là tự mình thấy.
3. Rồi cái nữa là: “Veditabbo Vinnuhi” cái đạo này là đạo dành cho người trí, không phải đạo dành cho người tin.
Mà đọc hoải đọc mòn mỏ. Vừa mòn mỏ, vừa mòn mỏi mà không hề, hiểu không, đọc hoài mà sao không thấy thắc mắc. Cho nên khi mà các vị, tôi phân bua để bà con hiểu tại sao Phật hiếm, Phật hiếm lắm. Tại vì cái thói quen mình cứ đi hoài giống như kiến bò miệng chén. Nó không biết thắc mắc, không biết đặt vấn đề á.
Tôi nhìn cái gì trong khung mà tôi sợ lắm. Ví dụ tôi nhìn khung hình á, nhìn với tâm hồn hồn nhiên được, lâu lâu tôi nhìn cái Mỹ nó kêu là shadow box, shadow là cái bóng á, là mấy khung hình nó hơi dày, biết chữ đó không? Tôi sợ lắm, tại vì nhìn cái gì bị nhốt tôi sợ lắm. Tôi sợ chuyện người ta làm dâu, bởi đối với tôi làm dâu là bị nhốt. Tôi sợ người bị bệnh liệt, vì bị liệt là bị nhốt. Tôi nhìn cái cảnh chim lồng cá chậu tôi sợ điều đó là sẽ bị nhốt. Chỉ riêng cái cảnh biết sợ cái nhốt, tự nhiên mình sẽ có khuynh hướng đi tìm cái lối thoát. Mà nhiều người họ không thấy cái bị nhốt đó.
Tôi nói các vị bao nhiêu lần, dầu cho cái lồng nó bằng vàng, mà nếu nó nhốt mình thì đó là nhà tù. Dầu cho sợi xích đó bằng vàng thì vẫn là dây xích. Phàm phu mình không. Dây xích bằng sắt nó gọi là dây xích, mà dây xích bằng vàng thì là dây chuyền. Cái nào cũng là dây xích thôi. Thí dụ mình nghèo thì mình bị xiềng bởi một gia đình thiếu thốn. Mình giàu thì mình bị xiềng bởi một cái tài sản phải nói là hoành tráng.
Dầu bị xiềng bởi cái gì thì cũng là cái xiềng xích hết. Phải tập cái đó. Và đặc biệt. Cái chủ ý quan trọng lắm.
Nếu có người hỏi tôi: “Giờ tụi con học dở, nhớ dở thì sư bày cho cái pháp môn nào dành cho người dở ẹc đi Sư.” thì tui bày cho một pháp môn đó là chữ “nguyện”. Tức là mỗi ngày thay vì đọc chú, làm ơn đọc dùm mấy câu nguyện, đó là:
1. Con nguyện đời đời được gặp Chánh pháp. Nếu không được gặp được Đức Phật ra đời thì cũng gặp “minh sư thiện hữu”.
2. Con xin đời đời biết nghi ngờ con đường dưới chân. Con xin đời đời biết sợ lối mòn, đường cũ.
3. Con xin đời đời biết tìm đến cái tốt hơn.
4. Con xin đời đời có khả năng buông bỏ.
5. Con xin đời đời không bị giam nhốt trong những rào dậu.
Những cái lời nguyện đó các vị nghe rất là kỳ, nhưng mỗi một lời nguyện đó nó đánh động đến một vấn đề. Các vị biết “đánh động” không? Mỗi một lời nguyện, câu nguyện “Con xin nguyện đời đời không bị giam nhốt trong những rào dậu” , rào dậu là mấy cái fence.
Tôi kể các vị nghe chuyện này, các vị đau lắm: Con voi. Nhiều khi các vị thấy con voi nó bị xiềng bởi một sợi dây nhỏ xíu à. Nếu nó hiểu chỉ cần nó đá một cái là đứt xích cái đúng không? Nhưng mà chỉ vì tự nó nói rằng “Mình đang bị xiềng.” Thế là nó quẩn quanh bên sợi dây xích đó. Phải đợi đến một lúc nó bị điên lên á, nó mới làm đứt dây xích, có hiểu cái đó không? Chứ còn nó chưa đến lúc của nó là nó cứ quẩn quanh bên sợi dây xích.
Tôi nói có ai thấy cái đó không? Cái sợi dây nó không có nghĩa lý gì với nó hết biết không? Một phát một là chàng đã về tới rừng, mà vì nó cứ ám ảnh là “Người này là người nuôi mình,” ,“Sợi dây này là sợi dây ràng buộc mình. Mình không thể đi xa.” Nó cứ ám ảnh bao nhiêu đó, nó cứ ám ám ám.
Rồi người ta đối xử tệ bạc với nó.
Kỳ rồi ở lễ hội Tây Nguyên chết mấy con đó. Cho ăn không đủ nó mà bắt nó làm việc quá sức, nó ốm gầy mòn nó chết, mà rừng xanh cách nó có 2cm mà nó không dám về, nó chết gầy mòn, rễ mía kế bên nó không dám ăn. Cho nó ăn cái gì nó ăn cái đó. Thì tôi thấy ngậm ngùi chớ. Rất là ngậm ngùi.
Nếu mọi người hỏi tôi: “Nhớ dở, hiểu dở, thì pháp môn nào?” Tôi nói: “Pháp môn Nguyện, bách nguyện”
Tôi có một pháp hiệu là “Bá mật thệ sĩ”. Bá mật thệ là người có trăm điều nguyện kín. Thì tôi nghĩ nếu sau này mà những người thân thích, thân thuộc với tôi, tôi không nghĩ đến chữ học trò nhưng mà họ thân thuộc, tôi sẽ bày họ một trăm câu nguyện. Trăm câu nguyện đọc chưa tới một giờ đồng hồ, mà mỗi một câu nguyện như vậy nó đánh động một vấn đề hiểu không? Chẳng hạn như “đời đời con đừng hài lòng với bất cứ rào dậu nào. Đời đời xin cho con biết nghi ngờ con đường dưới chân. Đời đời cho con biết nghĩ đến điều tốt hơn. Đời đời xin cho con chớ hài lòng quá sớm với những thành tựu” Mỗi cái các vị nghe các vị hiểu không? Cứ mỗi một câu là các vị thấy nó mở ra một vấn đề, có đúng không? Cứ mỗi một câu nguyện nó mở ra một vấn đề, đọc như vậy nó mới đã.
Còn đàng này cứ đọc mấy cái không hiểu.
16:24
02/07/2020 - 09:55 - vuihtv
Mà “Con xin quỳ lễ bái Phật. Phật ba đời .. Tứ đại thiên vương, xin chư thiên hộ trì cho con được sống lâu, được sắc đẹp.” Tôi nghe cái đó tôi ngán quá đi, mà không biết nghi ngờ, không biết thắc mắc.
Còn nhát ma nữa: “Sư có biết. Sư bao nhiêu tuổi?” “Dạ, 40 50” “Sư có biết ngày đó con quy y với ngài Hộ Tông.” Nhát ma. Còn Bắc Tông thì “Sư biết ôn Thanh Từ không? Con biết ngài năm 72.” Vậy đó, mà cứ ăn rồi đi nhát ma người ta hoài.
Cái chuyện mình quy y Ngài Hộ Tông năm mấy nó không có quan trọng, mà quan trọng là mình đã được cái gì từ Ngài Hộ Tông. Khổ quá. Tự nhiên nói, “Nhà tôi ở gần Nhà Trắng.” Hỏi làm nghề gì? Nói làm “ pizza hut delivery.” Còn các vị nghe cái ông đó ổng cho địa chỉ nhà ở Cali còn tùm lum nữa: “Con đường Hasa ổng có nhớ không?” “Nhớ”, “Ổng thấy nguyên dãy villa có villa thiệt là bự có hai con lân trắng, ông thấy không?” “Thấy” “ông đi vòng ra đằng sau nhà của tui á.” Có hiểu không?
Chỉ chi mà. Trời ơi, ổng thấy cho một cái tên con đường sang vô cùng, rồi ông có thấy hai cái villa tả rồi có nước phun, rồi hai con lân đá trắng nhập từ bên Ý về tùm lum. Cuối cùng “Ông đi vòng ra đằng sau nhà của tui.” Nhà bằng gỗ nhỏ xíu à.
Đó là tôi muốn kể câu chuyện cho những người có tật hay khoe đó. Kể chi mà villa, kể chi mà lân bằng đá Ý. Cuối cùng kêu người ta đi vòng nhà mình ở phía sau, cái nhà kho đó.
Mà cứ ăn rồi nhát ma hoài à. Nói là đệ tử thầy này thầy kia, mà đạo thì không học, không có biết gì hết á, mà cứ đem mấy ông thầy bự ra.
Tôi có bữa tôi nổi điên, tôi nói: “Dầu quy y với vị A La Hán đi nữa mà nếu không học không hành thì cũng trớt quớt thôi” . Trong Kinh gọi là hài lòng quá sớm với những gì mình có, tiếng Pali gọi là “antarāvosānaṃ āpajjissanti” có nghĩa là “dừng lại nửa chừng với những thành tựu”. Chữ đó chữ Đức Phật dùng á, khi mà Ngài sắp tịch, Ngài nói “Này các tỳ kheo, bao giờ chúng tỷ kheo không vừa lòng quá sớm với những thành tựu, thì khi đó Tăng Đoàn mới hùng mạnh.” Bài kinh nói rõ tôi mê nó tới mức mà tôi thuộc cả chữ Pali, “Khi nào chúng tỷ kheo không có hài lòng quá sớm với những thành tựu, thì lúc đó tăng đoàn hùng mạnh.”
Còn mình bây giờ, mình có được chút thành tựu mình ngưng. Có được chút gì đó mình ngưng. Có được cái chùa, là xong. Có nhóm đệ tử, là xong. Có một số fans là xong. Có số người ngưỡng mộ, là xong. Vậy đó. Có chút là xong. Chút là xong. Đi không xa. Trời đất bao la. Hành trình trước mặt thì nghìn dặm, muôn dặm. Khi mình hài lòng quá sớm, mình đi không có tới đâu hết. Tôi sợ lồng chậu, tôi sợ cái sự quẩn quanh.
Tôi đang nói nhiều về cái thực thứ ba đó là Tư niệm thực. Mình sống mà không có cái chủ ý vươn lên cao, đi tới và đi ra thì mình không có tiến được nhớ nha.
1. Không có đi tới là mình sẽ thụt lùi.
2. Không có đi xa là mình sẽ quẩn quanh “gà què ăn quẩn cối xay”.
3. Không có ý đi ra là mình sẽ suốt đời bị trầm luân.
Người tu Phật là phải đi tới, đi lên, và đi ra. Ba lý tưởng đó rất là quan trọng.
Những đêm dầu không ra gì. Một đêm giữa đêm giật mình thức dậy là phải biết suy nghĩ: “Cái kiểu sống của mình mấy năm qua nó có ok không?” Đó là một kiểu sống mà loài động vật cấp thấp nó không có được, biết không? Chỉ có con thú nó mới không có khả năng nghi ngờ về đời sống của nó, nó sống theo lối mòn, các vị có biết không? Tại sao người ta có thể bẫy thú được? Là bởi vì người ta biết những tập tính, những thói quen của nó là người ta bẫy nó được.
Trong Kinh, Đức Phật Ngài dạy rằng: “Một vị tỳ kheo không nên làm một con nai mà để cho ác ma có thể theo đuổi dấu vết.” Hồi đó tôi đọc tôi không hiểu cái đó. Sau già, tôi mới hiểu.
“Đừng làm một con nai mà để cho ác ma dễ dàng theo đuổi dấu vết” nghĩa là sao? Khi mình tiếp tục chạy theo những thứ mình thích, chạy theo những thứ mình ghét, thì mình trở thành một con nai sống theo tập tính, sống theo habit. Tôi nói hoài, “cư dân” tiếng Mỹ kêu là gì? Habitant đúng không? Và thói quen là gì? Habit. Các vị thấy nó có quan hệ gì không? Cư dân là khi mình sống trong thói quen, nó có cái mình phải chú ý cái đó. Cư dân là habitant nghĩa là mình sống hoài trong thói quen mình trở thành cư dân trong một thói quen nào đó. Chuyện đó rất là hay.
Vật thực thứ ba chính là chủ ý trong hành động. Chính chủ ý đã nuôi lớn hình hài tâm linh của mình, nó cũng đã nuôi lớn dòng sanh tử của mình, cũng chỉ vì cái chủ ý đó. Chủ ý đó được gọi là Nghiệp.
Cái thứ tư đó là Thức thực, có nghĩa là Tâm đầu thai. Tại sao tâm đầu thai nó quan trọng tới vậy? Tôi nói cái này các vị phải nhớ để các vị hiểu rõ hơn về chuyện cầu an và cầu siêu. Tôi nói chậm nha.
Chúng ta làm việc xấu thì chúng ta bị sa đọa, nhưng nếu chúng ta thường xuyên sống với tâm lành, thì dầu bị sa đọa thì chúng ta không thể mặc hoài một cái áo kín, có hiểu không? Làm nghiệp xấu thì mình bị đọa, nhưng nếu trước khi và sau khi làm tội lỗi mà mình thường sống với tâm lành thì thời gian mình bị đọa sẽ ngắn lại, vì mình vốn dĩ không hợp với cảnh giới đó. Có ai hiểu tôi nói gì không? Còn nếu mà mình có phước, nhờ có một cái phước nào đó mà mình được sanh làm trời làm người nhưng mà mình không có hàm dưỡng hạnh lành thì thân người của mình không giống ai hết. Chuyện này có không? Có nhiều người mang thân người mà sống hổng giống người, có không ta? Hiểu chưa? Bây giờ hiểu chưa?
Nói thì phải chứng minh nhưng mà đừng có bắt người ta tin. Tại sao tôi hay hỏi “có hiểu không?” “có đồng ý không?” là như vậy đó. Các vị có đồng ý với tôi, có những người mang thân người mà họ sống không giống con người. Có phải không? Đó.
Có nhiều người họ ác như là loài mãnh thú vậy đó. Là bởi vì sao, là bởi vì do một cái phước nào đó họ được mang thân người trong cái nhất thời thôi, nhưng mà cái tâm hồn của họ không phải tâm hồn của con người.
Và ngược lại, nếu chúng ta vì một cái ác nghiệp nào đó phải mang thân sa đọa, nhưng mà cái tâm của mình không phải tâm của loài sa đọa thì thời gian trong đó nó không có lâu, và mình sẽ là viên ngọc trong cái đám sa đọa đó. Có hiểu không?
Các vị có biết có rất nhiều người họ sống trong giới lao động, nhưng mà cuộc đời suy nghĩ và trí tuệ của họ nó vượt khỏi những người xung quanh. Có biết chuyện đó không? Mình phải nhìn nhận điều đó. Là bởi vì mình không thể gọi là gượng ép hoài được, vì cái đó nó không thuộc về mình mà.
Có những người họ không có duyên xuất gia nhưng vì một lý do nào đó họ đắp y, họ có mặt giữa tăng đoàn giống như một viên sỏi thận vậy đó. Có hiểu tôi nói không? Hiểu là sao, nói đi. Không phải. Nó là một cái dư thừa, nó không có chỗ để nó ráp. Khổ quá.
Hoặc có những người hát dở mà đi theo đoàn á, thì chỉ là nấu cháo khuya thôi à. Nghĩa là kéo màn thôi chứ bán vé họ không thể nhào vô hát được, có hiểu không? Họ chỉ là một nốt ruồi trong thân thể của đoàn hát thôi. Tôi nói vậy có hiểu, nghe kịp không ta? Họ chỉ là nốt ruồi trong đoàn hát thôi. Họ không thể là tim, là óc, là gan, là thận, của cái đoàn hát đó được. Vẫn không hiểu hả?
Cho nên tôi nói có những người cái sự có mặt của họ chỉ là góp mặt chứ không phải là đóng góp. Bây giờ thì từ từ nó mới hiểu ra đó. Và nếu như chỉ là góp mặt chứ không phải là đóng góp thì cái chết của mình nó chỉ là sự vắng mặt chứ không phải sự mất mát. Và người như vậy sống lâu chỉ là thành đồ cũ chứ không phải đồ cổ. Có hiểu không?
Tôi nói hoài vậy đó, mà các vị được cái không có bỏ bụng, tôi thương cái đó. Người không bỏ bụng.
Tôi dạy ở bên Virginia có cái cô đó, cô nói “Sư đừng có lo, Sư dạy đây là tụi con bao bụng” có hiểu bao bụng không? Nghĩa là tụi con nhớ hết á, no thì thôi. Thì tôi mới kêu: “Còn ở bên Houston toàn là đám không có bỏ bụng học xong không có giữ lại cái gì hết, nhấn nút trôi hết à.”
Cho nên là Thức Thực rất là quan trọng. Thức Thực học kỹ rất là quan trọng. Mình đầu thai bằng tâm nào thì mình sẽ về cảnh giới tương ứng với nó. Đúng. Nhưng mà bằng cái nghiệp nào mình có tâm đầu thai ấy? Tui đặt tên đó là nghiệp ác và nghiệp thiện, nếu nhờ nghiệp thiện mà anh mang thân người. Trước khi và sau khi anh tạo cái nghiệp đó mà anh sống nhiều với tâm thiện thì anh sẽ được mang thân người một cách trọn vẹn, thân người toàn tập hiểu không?
Còn nếu không, anh chỉ là người chừng mấy chục phần trăm thôi. Mà cái này không phải tôi nói, cái này Kinh nói.
Kinh nói, có những con người sống như chư thiên. Kinh nói có những người sống như loài súc sinh, có những người mà sống như ngạ quỷ, rồi có những người sống như atula.
1. Thế nào là người sống như atula? Ăn rồi cứ lo đi kiếm chuyện, gây mâu thuẫn, tối ngày bất mãn bực mình tức tối, đó là người mà giống như atula.
2. Có những người, người như ngạ quỷ, có nghĩa là cả đời cứ khát khao thèm thuồng cái này cái kia không bao giờ thỏa mãn, đó là người sống như ngạ quỷ.
3. Còn người sống như bàng sanh là sao? Thích khuất lấp, chui rúc và giấu diếm. Có hiểu không? Thì cái người đó sống giống như loài bàng sanh. Còn cái loại người này không? Tức là họ chuyên môn làm những cái chuyện mà kỵ ánh sáng. Kể cả Phật Tử mình, cái loại người này cũng nhiều lắm. Họ không làm gì bậy, ăn rồi cứ đi nói xấu mà ném đá giấu tay biết không?
Không phải chụp mũ, khổ quá. Ném đá giấu tay là chọt cho người này giận người kia mà cuối cùng họ không có truy được cái đó từ đâu ra. Mấy bà này chắc sống nước ngoài lâu lắm rồi á. Ném đá giấu tay sao dịch ra chụp mũ được. Không, chụp mũ nó không phải là khuất lấp. Cái mà tôi muốn nói là khuất lấp á. Họ chuyên môn đào mấy cái mà rất là độc. Thì sở hành như thế nào, tâm tánh như thế nào mới đưa vào cảnh giới đó.
Các vị thấy con rắn không? Khó bao giờ các vị gặp cái con rắn mà trong một thời gian dài nó nằm im lắm. Nó luôn kiếm chỗ nó rúc à. Có đồng ý cái đó không? Hiếm bao giờ các vị nó gặp con cá ở ngoài chỗ trống cho các vị nhìn lắm, đúng không? Nhiều lắm là bơi ra chút xíu nó biết có người nhìn là nó dzọt mất.
Đức Phật Ngài nói là “Sở hành quanh co” sở hành là cái activity của mình quanh co. Nó hay chỗ là, tiếng Pali là vaṅka mà tiếng Vệt là quanh co, hay thiệt á. Vaṅka có nghĩa là vậy nè: lòn lách lòn lách lòn lách vậy nè.
Hỏi: “Anh nói cái đó phải không?” “Chị nói cái đó phải không?”, thì nói “Không, tôi không có nói. Ý tôi nói vậy nè tại nó hiểu lầm.” Vậy đó, cứ tránh tránh tránh gọi là vanka, quanh co.
Cái chữ này dễ nhớ nè. Ngài nói rằng, nếu mà sống với cái habit vaṅka quanh co đó, thì với cái habit, đó là một cái bad habit thì nó sẽ tạo ra một cái bad personality, gọi là một cái bad mentality một cái nhân cách một cái tâm lý quanh co. Khi mình sống lòn lách quanh co thì mình sẽ đi về cảnh giới của loài quanh co. Trong khi loài người là phải quang minh lỗi lạc, đường đường chính chính, mắt nhìn thẳng về trước, hiểu không? Đó là phong thái của một con người. Cho nên mình có cái phước nào đó mình mang được thân người, thậm chí mình giàu có, thậm chí mình có học vị nhưng mà đó là cái phước lẻ thôi. Cái quan trọng nhất là cái nội hàm của mình.
Có hai trường hợp chúng ta được phúc có biết cái đó không?
1. Một là do Phước: không do tu tập, nhờ may mắn có được.
2. Một cái là do Đức: do huân tập nhiều hạnh lành.
Do Đức có nghĩa là do huân tập nhiều hạnh lành . Được cái đó thì gọi là do Đức. Còn do Phước có nghĩa là mình không có tu tập một lúc nào đó may mắn mình cúng dường cho Đức Phật được có trái chuối, kiếp sau làm vua có biết không ? Cái thứ đó rầu lắm. Cái thứ đó rầu lắm. Có nghĩa là nó có cái phước, nhưng mà nó chưa kịp có một cái nội hàm. Biết nội hàm không ? Nội hàm có nghĩa là nội dung á. Nó chưa kịp có. Nó nhờ cái Phước, nó được cái đó gọi là người hưởng phúc mà do Phước. còn cái hưởng phúc mà do Đức thì nó bền hơn. Có nghĩa là họ tốt thiệt, họ tốt thiệt và nhờ cái tốt mà họ được cái này cái kia. Còn cái người mà được hưởng phúc do phước thì nó rất là nguy. Có nghĩa là giống như là nó đang lười biếng, đang dốt nát đùng cái nó trúng số vậy đó. Cái giàu đó nó không có bền. Các vị có biết cái đó không ?
Mỹ nó cho mình biết rất nhiều trường hợp, không phải rất nhiều mà đa phần những người trúng số là sau đó khuynh gia bại sản cuộc sống tối tăm là vì họ chưa đủ văn hóa và chưa đủ chuẩn bị tâm lý để mà sở hữu số tiền lớn như vậy. Cho nên khi họ được số tiền lớn họ cuống cuồng họ xài tiêu hoang. Họ hoang phí một cách rất là bừa bãi, và rất là nguy hiểm. Tôi nhớ tôi đã từng nói cái chuyện đó.
Cho nên đối với nhiều người nhan sắc và tiền bạc là cái họa nhiều hơn là phúc. Nhan sắc, sức khỏe và tiền bạc là cái họa nhiều hơn cái phúc. Thậm chí cái uy tín, quyền lực đối với nhiều người nó là họa nhiều hơn phúc. Có nhiều người ở Việt nam mình ỷ gia đình có thanh thế đi làm toàn chuyện tầm bậy không, có không ? Nếu mà cái tánh tình đó, mà không có thanh thế thì đỡ biết bao nhiêu. Còn đàng này vì cái thanh thế, vì cái quyền lực, vì cái quen biết của gia đình mà chuyện gì họ cũng làm, tới hồi mà nó tanh bành ra thì tệ lắm. Cho nên tôi đang nói nhiều về thức thực là có nghĩa là mình cứ nghĩ là thức thực là tâm đầu thai thôi là chưa đủ mà phải nói những khía cạnh sâu kín của cái loại thực phẩm này. Có nghĩa là anh phải tạo một cái nghiệp gì anh mới đầu thai vào trong đó.
Anh phải có tâm hồn như thế nào anh mới sanh vào trong đó.
1. Nếu ta sanh vào cảnh giới đó chỉ vì một cái nghiệp nào đó thì cái này nó rất là ngắn hạn.
2. Nhưng nếu ta sanh vào cảnh giới nào đó vì tâm hồn của ta nó như vậy, thì cái này nó rất là lâu bền.
Ở đây tôi nói có nghe kịp không ? Có nhiều người không hiểu. Ta sanh vào cái cảnh giới nào đó mà do cái nghiệp nào đó thì cái cảnh giới đó rất là ngắn hạn. Nhưng nếu ta sanh vào cảnh giới nào đó mà do tâm tư của ta nó thích hợp thì cái đó nó lâu lắm. Thí dụ như, thời gian mình có mặt ở trạm xe buýt thường không lâu bằng ở chỗ shopping center. Tại sao ? Là tại vì, mình không ai thích cái trạm xe bus nhưng số người thích shopping hình như hơi bị nhiều, hiểu không ? Shopping center nó hợp với tâm tánh của nhiều người cho nên số người kéo dài thời gian trong shopping center nhiều hơn số người kéo dài thời gian ở trạm xe bus. Có phải không ? Bởi vì trạm xe bus không phải chỗ mình thích, vì một hoàn cảnh đặc biệt nào đó mình mới có mặt ở trạm xe bus.
Ở đây cũng vậy.
1. Do một cái nghiệp nào đó mà ta sanh vào cảnh giới nào đó, cái thời gian nó không có lâu.
2. Cái lâu là tâm tánh của ta nó hợp với cảnh giới đó, cái này lâu à.
Chính vì hiểu cái chỗ này cho nên mình mới biết tại sao trong kinh Đức Phật dùng hình ảnh con rùa mù á. Có nghĩa là một con rùa mù mà 100 năm nó trồi lên một lần, thì mỗi lần nó trồi như vậy thì do một sự ngẫu nhiên nào đó mà nó đưa cái đầu vô cái lỗ ván, thì cái cơ hội đó thấy nó mong manh, nhưng mà nó vẫn lớn hơn cơ hội mà một người chết rồi quay trở lại thân người.
Nhưng mà nói như vậy là Ngài nói cho những người không biết đạo. Đối với người biết đạo thì mỗi lần mình sống thiện là một lần mình trồi đầu. Hiểu không ? Nhớ cái đó.
Chứ mình tu mình không có niềm tin cũng khó. Ít ra mình có cái niềm tin mình mới có đủ cái niềm vui, có đủ cái niềm tự tin để mà đi tới. Chứ còn mình tu mà mình hổng có tin tưởng lắm cứ lo lo:
1. một là mình sống trong hoảng loạn không nên,
2. hai là nhiều khi mình sợ quá cái mình hổng dám tin luôn.
Không tin do nó quá sợ á. Lúc đó chỉ cần dốt giáo lý, tư duy dở, cộng thêm một vị thầy mà có giáo pháp nào đó nó tào lao mà hợp với mình á thì mình buông Chánh Pháp đi.
Bởi vì chúng ta có hai khuynh hướng tìm đến chân lý, còn nhớ cái đó không ?
1. một là đi tìm chân lý, hiểu chân lý như nó là.
2. hai là như mình thích.
Thì khi mình học đạo không tới nơi thì chỉ biết sợ hãi thôi. Khi mình sợ quá thì thấy cái gì hợp với mình thì mình.
Không nói ai xa, nói tui nè. Có nhiều người họ nói ăn kiêng mà họ nói quá, tui không muốn nghe lời họ. Tui nghe người nào ăn kiêng mà nói dễ dễ tôi khoái tôi đi theo. Có nhiều người nói « Tàu hũ đường đâu có gì đâu Sư sợ. Sư ăn ít, chút đâu có sao.» Tôi khoái cái đó đó. «Còn cái sầu riêng Sư coi một năm nó có mùa. Sư ăn một ký rồi xong. Sư vô, Sư uống thuốc uống nước nhiều. Sư chạy bộ đâu có sao. » Tôi thích mấy người đó. Chứ còn mấy người mà «Sư không kiêng là mai mốt về lâu về dài hại thận. Rồi già chạy thận nguy hiểm lắm. Rồi mấy người trên bảy mươi chạy thận không quá hai năm này nọ.» Nghe ghê quá, trong khi tôi khoái ăn sầu riêng, tôi khoái ăn tàu hũ đường cho nên tui chọn cái bà kia. Bả nói giống ý tui á. Bả nói : «Không có sao hết á. Sư cứ ăn, uống thuốc rồi chạy bộ.» Tôi đâu có chạy đâu, ít ra tôi nghe bả nói tôi thấy có lối thoát. Có lối thoát để nhét múi sầu riêng vô.
Đó là sự thật. Có nghĩa là mình quá khoái cho nên mình lựa con đường nào mà nó chiều cái hư của mình.
Cho nên có hai cách tìm đến chân lý :
1. cách một là, hiểu chân lý như nó là;
2. còn hai là hiểu chân lý như mình muốn.
Mà đa phần là tìm hiểu qua cái lối mình muốn. Dễ sợ như vậy.
Nghe thầy lựa thầy nào vừa ý mình. Nhất là nghe thầy không cần học gì hết, con cứ tụng Kinh, rồi có hiếu với cha mẹ vậy đó, rồi tối tụng kinh theo thầy lên vậy đó. «Có gì tới thầy tụng cho.» «Nói nào ngay. Cụ, má của con, thầy thấy rồi, cũng lành lắm, thầy cứ để cụ tự nhiên vui vẻ đi. Tuổi già đừng bắt cụ tụng kinh, cụ mệt.» Tới hồi ba má mất rồi «Không sao đâu con. 49 ngày. Thất một không siêu, thì thất hai cũng siêu. Mình có tới bảy thất mà con.» Rồi xong, nghe là khoái.
1. Khỏi học giáo lý là chịu rồi.
2. khỏi thiền là chịu rồi.
3. giờ thêm cái vụ ông thầy ổng guarantee.
Là siêu đọa luôn.
Tôi nói thật cái đó nhiều tay khoái lắm. Chứ còn
1. vô mà học giáo lý, rồi bắt ngồi thiền, nhịn chiều rồi, thấy kiêng khem bao nhiêu thứ, tôi thấy đạo gì mà giống quân trường quá,
2. cái đạo kia có lý hơn. Thật ra nó là pháp trường.
Cho nên, mình học về... như vậy đó mới thấy khiếp.
(còn tiếp)
⏱️
Diễn đàn tuy ảo, nhưng nghiệp quả có thật
Sư Toại Khanh (Giác Nguyên) Giảng Kinh
Diễn đàn tuy ảo, nhưng nghiệp quả có thật
Sư Toại Khanh (Giác Nguyên) Giảng Kinh



![[Image: vote.png]](https://i.postimg.cc/X75q5Fsv/vote.png)