2021-11-12, 10:50 AM
NẾU GẶP RẮN BẠN SẼ LÀM GÌ?
Hạnh Đoan
Có lần vào trang Fb (tên gì tôi quên mất), thấy đăng bài “Rắn vào chùa khi mọi người đang sắp tụng kinh, thế là chú tiểu đập chết con rắn”.
Tôi đọc những lời thiên hạ vô tư bình, mà xót xa:
- chú Tiểu này lanh trí giỏi quá!
- Cho sả ớt gừng là có món ngon…
v.v… và v.v…
Rất nhiều lời comment toàn là khen ngợi, ủng hộ, hành động sát sinh này, dù trang Fb đó là của Phật tử up bài, đa số thuộc Phật giáo, nhưng do tôi đọc lướt qua nên tôi không còn nhớ tên fb hay nguồn để chia sẻ.
Theo tôi, chú tiểu này đã không được dạy kỹ và chưa thâm nhập về giới bất sát của Phật, (giới đầu tiên trong ngũ giới dành cho người Phật tử) mà ngay từ thuở tuổi còn bé tí, khi chưa qui y tôi vẫn được gia đình nhắc nhở đến ghi sâu trong óc là : KHÔNG ĐƯỢC GIẾT CON GÌ.
Bây giờ tôi sẽ kể các câu chuyện ( nếu bạn đã biết rồi thì ôn lại vẫn tốt) để nhớ kỹ vì sao mình phải giữ giới không sát sinh nghiêm nhặt.
Chuyện thứ nhất - Ngài Tuyên Hóa kể:
Sáng nay có người ở Việt Nam dẫn hai đứa bé tới gặp tôi, nói sức khỏe chúng không được tốt, mong tôi giúp chúng mọi sự thuận lợi như ý cát tường.
Tôi vừa nhìn đã nhận ra hai đứa bé này thần kinh không bình thường, bèn hỏi chúng có từng sát sinh không? Sau khi mẹ chúng nghe tôi giảng giải một hồi, bà hiểu ra và kể:
Trước đây có một cây đại thọ, lúc họ chặt đi thì thấy dưới cây có hai con rắn, nhưng chúng đã chui vào trong hang.
Lúc đó hai đứa bé này đã lấy nước sôi đổ vào hang cho hai con rắn chết.
Sau việc làm đó, con trai cả của họ tự nhốt mình trong phòng, mấy ngày sau cháu ra ngoài thì phát bệnh thần kinh. Đứa con trai đầu như thế, đứa thứ hai cũng vậy, cả hai đều bị bệnh thần kinh, bà mẹ hi vọng tôi có thể giúp họ hóa giải việc này.
BỆNH NÀY LIÊN QUAN TỚI SÁT SINH. DO HỌ HÀNH XỬ QUÁ TÀN NHẪN, KHÔNG CÓ LÒNG TỪ BI! HAI CON RẮN ĐÃ CHUI VÀO HANG RỒI, THẾ MÀ HỌ CÒN ĐỔ NƯỚC SÔI HẠI CHẾT.
Hai con rắn này vốn là hai anh em, bị họ hại bỏng chết, thì bản thân họ cũng phát bệnh điên.
Nghiệp sát sinh lãnh báo ứng rất nặng. Cứ giết chóc rồi bị báo: hỗ tương sát, hỗ tương báo, đây là việc rất bi thảm của thế giới, dù mọi người không hiểu, không tin là tạo nghiệp sát sẽ phải lãnh ác báo, nhưng chuyện báo thù đền nợ không ngừng xảy ra, tạo thành quốc chiến, tạo thành nghiệp sát hại lẫn nhau! Nghiệp sát càng sâu, tội tạo càng nặng, nên cứ giết chóc mãi không ngừng.
Viết đến đây tôi chợt nhớ hồi tôi mười bốn, gia đình bạn Dung của tôi (ở thôn quê) bán nhà cho bà Thu. Con trai trưởng bà Thu là Dũng, khi đó khoảng mười tám tuổi, nhìn thấy trong khu vườn rậm cỏ có con rắn bò vào, liền đập chết rắn. Do gia đình bạn Dung cũng giữ giới không sát sinh nên thuở giờ, họ không hề giết rắn, và cũng không để ý là có loài rắn hiên diện trong vườn hay không.
Sau khi giết rắn được thời gian, Dũng từ một thanh niên mạnh khỏe giỏi võ bỗng bị bệnh động kinh và trở nên yếu xìu, sống giống phế nhân.
Lúc đó tôi và bạn tôi không hề nghĩ Dũng bị báo ứng, nhưng sau khi đọc câu chuyện ngài Tuyên Hóa vừa kể, tôi đã suy gẫm khá nhiều về vấn đề này.
Tại sao có người giết rắn nhiều mà không thấy bị báo gì, có người giết ít hay mới giết rắn lại bị báo? Đây là tùy thuôc phúc phần, ân oán nợ cũ nhiều ít. Báo ứng tất nhiên là phải có, chỉ đến sớm hoặc muộn mà thôi. Và việc giết nhằm rắn linh hay rắn tu thì báo ứng đến lại càng nhanh và khốc liệt.
Chuyện thứ hai -THẦN RỪNG (1)
Chuyện này xảy ra ở Cà Tum (giáp ranh Cam Bốt-Tây Ninh), từ nhiều năm về trước.
Cô Tám là người chứng kiến toàn bộ sự việc, đã kể lại rằng:
Lúc đó trong xóm cô người ta rủ nhau qua Cam làm mì khô. Nhóm người này gồm mấy thanh niên và phụ nữ.
Trong nhóm có bà Năm tuổi khoảng 60, cũng đi theo để nấu cơm cho mọi người.
Khi họ tới vùng đất (giáp ranh Cam Bốt): Một bên thì có cây cối nhiều, một bên thì có đất trống rất tiện để phơi mì, nên họ dừng lại đóng trú tại đây.
Mới đầu cả nhóm làm việc bình thường.
Một bữa chiều nọ, bà bếp tiến ra phía sau đi tiểu còn đám thanh niên thì ngồi nhậu. Khi ra sau bà bếp vô tình thấy con rắn đang nằm cuộn tròn trong một cái hốc dưới gốc cây.
Bà bếp liền chạy vô báo cho đám thanh niên hay, các thanh niên liền cầm cây ra bắt và đập chết con rắn. Khi họ lôi con rắn to ra, phát hiện có rất nhiều trứng rắn.
Bà bếp liền ôm nguyên ổ trứng rắn vô bếp luộc và làm thịt con rắn to kia để làm mồi nhậu cho mấy ông thanh niên và bà cũng ăn chung. Chỉ duy có cô Tám là không ăn.
Đến 22 giờ mọi người đi ngủ.
Lúc này không phải mùa mưa nhưng tới nửa đêm thì trời nổi giông bão, mưa to gió lớn kéo tới. Mọi người ngủ ở phía trước, còn bà bếp nằm phía sau. Đang say giấc thì mọi người nghe tiếng “ẦM!” thật to.
Họ liền chạy ra sau thấy phía sau góc nhà có một cây to bị mưa gió xô ngã, cây đổ xuống đè chấn ngay cổ bà bếp khiến bà chết ngay tại chỗ.
Bà bếp chết rồi thì mưa gió liền tạnh.
Mọi người rất sợ, họ vội dở cây lên đem xác bà bếp ra chất lên xe máy cày mini chở về nhà.
Từ rừng về đến làng thông thường chỉ cần đi khoảng hai tiếng là tới, thế nhưng đêm đó họ đi hoài không ra khỏi rừng, cuối cùng cả nhóm phải vái van thần rừng thì họ mới ra được khỏi rừng và tới quốc lộ. Tính ra họ khởi hành từ ba giờ khuya nhưng đến mười giờ sáng mới về tới làng.
Họ về rồi thì gia đình bà bếp lo khâm liệm, mướn đạo tỳ phụ việc… thì một ông đạo tỳ bỗng bị nhập, khuôn mặt và mắt ông đỏ phừng, ông phẫn nộ chỉ vào nhóm thanh niên làm mì thét lên:
-Tụi bây mất dạy lắm, dám đập đầu con tao. Rồi ông đưa tay chỉ vào xác bà bếp trách mắng:
Còn con mụ này lấy nguyên ổ trứng đem luộc giết hết cháu tao, còn sả thịt con tao làm mồi nhậu…Đáng lẽ tao quật chết tụi bây ngay tại đó…
Hôm nay tao tới đây đem theo đủ binh lính nè, hiện thời có cả vong hồn con mụ bếp mất nết kia, nó đang bị trói khóc hù hụ xin lỗi um trời mà tao chưa thả ra kìa…
Bây giờ tao tới đây là để quật chết tụi bây!
Nhóm thanh niên giết rắn nghe vậy hoảng hốt bỏ chạy, người dân tới phụ đám tang cũng kinh hoàng bỏ chạy.
Cô Tám liền rượt theo bảo những người phạm tội: Tụi bây có chạy đàng trời cũng không thoát nạn được. Chi bằng nên quay lại xin lỗi, van cầu thần tha thứ cho.
Mọi người liền quay về quỳ lạy, van xin ông thần rừng tha mạng. Hứa sẽ cúng lễ tạ tội…
Thần nói: Ngay từ đầu con tao không làm hại gì ai, mà các ngươi quá độc ác, tàn nhẫn giết con, cháu tao ăn, nên giờ tao chỉ muốn quật chết các ngươi thôi!
Đám người phạm tội lạy lục xin tha, họ năn nỉ riết, cuối cùng thần đồng ý tha lỗi và cấm họ từ đây không được giết chóc tàn nhẫn rồi thần xuất ra.
Mọi người liền mua đồ cúng lễ tạ lỗi thần..
xong đám tang họ cũng mang lễ phẩm tới gốc cây nơi chỗ giết rắn mà lạy tạ lỗi.
Chuyện thứ Ba-RẮN NGHE PHÁP
Ngày Chủ nhật, 20 tháng 6 năm 1982, đúng lúc cử hành Pháp lễ trên đường đến chánh điện đại chúng phát hiện có một con rắn lục có vằn nằm ngay nơi cửa trước Ðại điện, dài khoảng ba bốn bộ, hình dạng rất nhỏ và dài. Mọi người sợ không dám tiến vào. Vị Tăng giám thị là Thầy Hằng Vô, định đem con rắn vứt ra ngoài. Lúc đó ngài Tuyên Hóa cũng đang tiến lại, Sư phụ mỉm cười bảo: "Không cần làm vậy, tất cả chúng sinh đều có Phật Tánh, con rắn tới là để thân cận Tam Bảo, vì muốn nghe Pháp, ta không nên đuổi nó!"
Kỳ lạ thay con rắn này không giống như những con rắn bình thường khác, mình nó trườn dài ra mặt đất, tuy có trăm người bước qua mình, mà nó không có sợ hãi gì cả, nó hết sức thuần thục và hiền lành. Khi Hòa thượng lên đài thuyết Pháp thì Ngài dạy rằng: "Kêu con rắn đó vào đây mà nghe Pháp đi." Con rắn nghe như vậy thì lập tức tiến vào, nó bò từ từ vào đến ngay giữa Chính điện không hề làm kinh sợ những người hai bên, rồi từ nơi Ðại điện ở phía trái nó bò qua bên phải, rồi mới nhiễu quanh tượng Phật một vòng, xong từ từ nằm phục xuống ở Pháp tòa, cũng giống như là quỳ trước tượng Phật vậy, nằm im nghe Pháp. Hòa thượng mới khai thị cho nó như vầy:
Tất cả chúng sinh
Đều có Phật tính
Đều có thể thành Phật.
Hòa thượng giải thích:
Hôm nay con rắn mà các vị gặp ở Phật điện cũng là một chúng sinh. Song do nó thị hiện thân rắn, nên chúng ta thấy sợ, thấy mà không nhận thức, thậm chí còn bị lừa nữa. Rắn này tới đây chỉ để thân cận Tam Bảo, để nghe Pháp, nghe Kinh, nếu không vậy thì sao nó vào đây mà hết sức hiền hòa, nằm phủ phục chẳng động đậy gì cả nơi bục cửa?
Tuy nhiên, lấy mắt nhìn thì nó chỉ là con rắn nhỏ; kỳ thật rắn này có sức thiên biến vạn hóa; có thể ẩn hình, có thể thu nhỏ, biến lớn, lại biết đằng vân giá vũ, bay qua lượn lại trong không trung. Chúng ta không thể biết được bản lĩnh của nó. Rắn này tương lai tu hành thành công cũng sẽ đắc Ðạo. Phật kinh có đề cập tới Thiên Long Bát Bộ, thì rắn này thuộc một trong tám bộ đó: tức là Ma Hầu La Già (Ðại mãng xà).
Có lần trong Vạn Phật Ðiện có một vị Tỳ Kheo Ni nói rằng: "Mấy ngày trước, khi đi ngang qua Ðại Hỷ Xả Viện tôi thấy đuôi con rắn này thò ra ngoài, cho nên tôi lấy cây gắp bỏ vô hộp gỗ, định đem đi xa rồi thả để nó đừng gây hại người. Ai ngờ chỉ quay đầu lại, mở hộp ra thì rắn đã biến mất rồi. Rõ ràng rắn không cách gì có thể thoát ra được, nhưng lạ thay, thật là nó có thần thông."
Chuyện thứ Tư:- ÔNG TỔ THẦN RẮN (2)
Khang là con dì hai sống bên quê vợ ở Long an, làm nghề điện lạnh tiệm rất khá. Anh còn ký hợp đồng bảo trì, gắn máy, bơm gas... với bên Điện Máy Xanh nên lịch làm việc dày đặc.
Hôm đó anh thấy trong cục máy lạnh cũ có năm sáu con rắn lục làm tổ, anh lôi ra đập chết và làm mồi nhậu cùng bạn bè và lính mình ngay tối đó.
Hôm sau anh đi bảo trì máy lạnh cho khách.
Do cục nóng treo trên cao, mới đầu nhân viên của anh xem không sao, nhưng tới khi anh lên xem thì bị té nặng, đến nổi sập cả mái hiên nhà người.
Anh được chở đến bệnh viện, bác sĩ khám thấy anh không sao bèn cho về nhà.
Nhưng khuya đó anh lên cơn co giựt giữ, vợ sợ quá vội đưa anh đi cấp cứu.
Mới đi được một đoạn thì vợ Khang nhận điện thoại dì mình, bảo phải gọi cho ngoại khang gấp.
Dì bảo mình nhìn thấy lúc đưa Khang ra xe, đứng kế bên Khang co hai vong nam trẻ, dì không biết họ theo hại hay giúp? Nên thúc hối phải gọi cho bà ngoại của Khang ngay
Ngoại khang theo đạo Cao Đài và ăn chay trường. Bà có hai con trai đã chết, thỉnh thoảng nếu được khẩn cầu thì họ sẽ về nhập xác bà làm từ thiện, trị các bịnh cho dân…
Trước khi Khang té bà ngoại đã mơ thấy khang bị tai nạn. Lòng rất sợ nên ngày nào bà cũng tụng kinh cầu cho Khang bình an.
Khi bà hay tin khang té, bà liền thắp hương cho hai con trai, cầu xin con mình hãy phù hộ cho Khang, thì ngay lúc này bà bị thành phần vô hình nhập vào, xưng là ông Tổ thần rắn lục, nói rằng:
Ta thấy Khang có hiếu, gia đình nhà các ngươi biết tu nên ta cho đệ tử vào chỗ Khang ở để tu tập và hộ khang làm ăn. Các ngươi có bao giờ thấy cục nóng của máy lạnh có rắn ở không? Nhưng ta đã cho lũ đệ tử rắn vào ở để tu và phù hộ Khang phát tài (đúng là Khang công việc rất đắt khách, càng làm càng phát) vậy mà tên Khang ngu si lại tàn nhẫn giết đệ tử ta làm mồi nhậu.
Vì vậy mà lúc nó trèo lên sửa cục nóng, ta đã xô nó té. Đáng lẽ là để cho nó chết, nhưng do ngoại nó cả tuần nay ngày đêm luôn cầu nguyện cho nó nên ta chưa nỡ bắt, song hiện thời hai đệ tử ta đang túc trực trong bệnh viện kè kè theo nó…
Mẹ Khang nghe vậy kinh hoảng, liền lạy lục van xin ông tổ thần rắn tha mạng con mình, hứa sẽ lập bàn thờ cúng lễ và đợi Khang bình phục sẽ bắt khang lạy tạ lỗi, xin thần tha mạng.
Thần nói:
-Được, ta thấy tội nên tha, ta sẽ kêu đệ tử về, nhưng kể từ đây nếu Khang mà giết một con rắn nào nữa thì ta sẽ bắt mạng nó ngay lập tức.
Ông Tổ thần rắn vừa xuất ra thì cậu của Khang nhập vào xác bà ngoại Khang, nói với mẹ Khang:
Chị Hai! Là em đỡ cho Khang lúc nó bị thần xô té đó, nếu không thì Khang chết rồi, vì uy lực của ông tổ thần rắn này rất mạnh.
Khang ngu dữ quá! Chị nhớ nhắc nó từ đây không được giết rắn, không được ăn thịt rắn nữa.
Sau đó khang lành mạnh lại. Các bác sĩ trong bệnh viện thấy Khang đang bịnh nặng mà tự dưng hồi phục nhanh chóng ai cũng ngạc nhiên.
Khang sau khi về nhà đã lập tức cúng lễ tạ lỗi với thần rắn và các con vật mình giết. Kể từ đó khang không dám sát sinh nữa.
Xem xong các chuyện này, bạn nghĩ mình có nên giết rắn hay không?
Phụ lục lời khuyên của Chu an sĩ:
Người đời đều cho rằng rắn là loài hại người, cứ sợ không giết được hết, Thậm chí còn cho rằng nếu mình không giết chết rắn, e sẽ lưu họa về sau.
Thế nhưng họ không xét kỹ rằng: Hành vi giết chết rắn chẳng phải là họ tự gieo thù chuốc oán thêm sâu nặng hay sao?
Do người ta hiểu biết quá nông cạn, họ chỉ thấy trong hiện kiếp chứ không rõ chuyện đời sau, nên mới nảy sinh quan niệm cho rằng: Mọi việc chỉ xảy ra trong một đời này thôi.
Nếu rắn làm hại bạn, ắt bạn đã có gieo nhân xấu từ đời trước.
Nếu không có ác nhân đời trước, chắc chắn rắn sẽ không hại bạn, cần gì phải lo xa sợ rắn làm hại mà ra tay giết nó?
Giả như rắn có muốn hại bạn, thì cũng không nên giết nó.
Vì do đời trước Rắn bị bạn làm hại, nên đời này nó mới tìm đến trả thù, nếu bạn giết nó thì oán hận đời trước nó chưa báo được, lại bị bạn gieo thêm oán thù đời này. Thế chẳng phải là bạn đang tạo nhân để được lãnh tiếp tai họa hai đời chồng chất hay sao?
Vì vây bạn nên suy xét kỹ, đừng gieo nhân ác, đừng sát sinh. Nếu bạn cứ sát sinh, một khi ác báo ập tới, bạn sẽ không trốn được. Lúc đó đừng than: Tôi sống hiền lành mà tại sao cứ bị gặp hoạ? Thật sự bạn không hiền, vì nếu hiền, bạn đã không sát sinh tàn nhẫn.
(1) và (2) là Viết theo lời My Su kể
Hạnh Đoan
Có lần vào trang Fb (tên gì tôi quên mất), thấy đăng bài “Rắn vào chùa khi mọi người đang sắp tụng kinh, thế là chú tiểu đập chết con rắn”.
Tôi đọc những lời thiên hạ vô tư bình, mà xót xa:
- chú Tiểu này lanh trí giỏi quá!
- Cho sả ớt gừng là có món ngon…
v.v… và v.v…
Rất nhiều lời comment toàn là khen ngợi, ủng hộ, hành động sát sinh này, dù trang Fb đó là của Phật tử up bài, đa số thuộc Phật giáo, nhưng do tôi đọc lướt qua nên tôi không còn nhớ tên fb hay nguồn để chia sẻ.
Theo tôi, chú tiểu này đã không được dạy kỹ và chưa thâm nhập về giới bất sát của Phật, (giới đầu tiên trong ngũ giới dành cho người Phật tử) mà ngay từ thuở tuổi còn bé tí, khi chưa qui y tôi vẫn được gia đình nhắc nhở đến ghi sâu trong óc là : KHÔNG ĐƯỢC GIẾT CON GÌ.
Bây giờ tôi sẽ kể các câu chuyện ( nếu bạn đã biết rồi thì ôn lại vẫn tốt) để nhớ kỹ vì sao mình phải giữ giới không sát sinh nghiêm nhặt.
Chuyện thứ nhất - Ngài Tuyên Hóa kể:
Sáng nay có người ở Việt Nam dẫn hai đứa bé tới gặp tôi, nói sức khỏe chúng không được tốt, mong tôi giúp chúng mọi sự thuận lợi như ý cát tường.
Tôi vừa nhìn đã nhận ra hai đứa bé này thần kinh không bình thường, bèn hỏi chúng có từng sát sinh không? Sau khi mẹ chúng nghe tôi giảng giải một hồi, bà hiểu ra và kể:
Trước đây có một cây đại thọ, lúc họ chặt đi thì thấy dưới cây có hai con rắn, nhưng chúng đã chui vào trong hang.
Lúc đó hai đứa bé này đã lấy nước sôi đổ vào hang cho hai con rắn chết.
Sau việc làm đó, con trai cả của họ tự nhốt mình trong phòng, mấy ngày sau cháu ra ngoài thì phát bệnh thần kinh. Đứa con trai đầu như thế, đứa thứ hai cũng vậy, cả hai đều bị bệnh thần kinh, bà mẹ hi vọng tôi có thể giúp họ hóa giải việc này.
BỆNH NÀY LIÊN QUAN TỚI SÁT SINH. DO HỌ HÀNH XỬ QUÁ TÀN NHẪN, KHÔNG CÓ LÒNG TỪ BI! HAI CON RẮN ĐÃ CHUI VÀO HANG RỒI, THẾ MÀ HỌ CÒN ĐỔ NƯỚC SÔI HẠI CHẾT.
Hai con rắn này vốn là hai anh em, bị họ hại bỏng chết, thì bản thân họ cũng phát bệnh điên.
Nghiệp sát sinh lãnh báo ứng rất nặng. Cứ giết chóc rồi bị báo: hỗ tương sát, hỗ tương báo, đây là việc rất bi thảm của thế giới, dù mọi người không hiểu, không tin là tạo nghiệp sát sẽ phải lãnh ác báo, nhưng chuyện báo thù đền nợ không ngừng xảy ra, tạo thành quốc chiến, tạo thành nghiệp sát hại lẫn nhau! Nghiệp sát càng sâu, tội tạo càng nặng, nên cứ giết chóc mãi không ngừng.
Viết đến đây tôi chợt nhớ hồi tôi mười bốn, gia đình bạn Dung của tôi (ở thôn quê) bán nhà cho bà Thu. Con trai trưởng bà Thu là Dũng, khi đó khoảng mười tám tuổi, nhìn thấy trong khu vườn rậm cỏ có con rắn bò vào, liền đập chết rắn. Do gia đình bạn Dung cũng giữ giới không sát sinh nên thuở giờ, họ không hề giết rắn, và cũng không để ý là có loài rắn hiên diện trong vườn hay không.
Sau khi giết rắn được thời gian, Dũng từ một thanh niên mạnh khỏe giỏi võ bỗng bị bệnh động kinh và trở nên yếu xìu, sống giống phế nhân.
Lúc đó tôi và bạn tôi không hề nghĩ Dũng bị báo ứng, nhưng sau khi đọc câu chuyện ngài Tuyên Hóa vừa kể, tôi đã suy gẫm khá nhiều về vấn đề này.
Tại sao có người giết rắn nhiều mà không thấy bị báo gì, có người giết ít hay mới giết rắn lại bị báo? Đây là tùy thuôc phúc phần, ân oán nợ cũ nhiều ít. Báo ứng tất nhiên là phải có, chỉ đến sớm hoặc muộn mà thôi. Và việc giết nhằm rắn linh hay rắn tu thì báo ứng đến lại càng nhanh và khốc liệt.
Chuyện thứ hai -THẦN RỪNG (1)
Chuyện này xảy ra ở Cà Tum (giáp ranh Cam Bốt-Tây Ninh), từ nhiều năm về trước.
Cô Tám là người chứng kiến toàn bộ sự việc, đã kể lại rằng:
Lúc đó trong xóm cô người ta rủ nhau qua Cam làm mì khô. Nhóm người này gồm mấy thanh niên và phụ nữ.
Trong nhóm có bà Năm tuổi khoảng 60, cũng đi theo để nấu cơm cho mọi người.
Khi họ tới vùng đất (giáp ranh Cam Bốt): Một bên thì có cây cối nhiều, một bên thì có đất trống rất tiện để phơi mì, nên họ dừng lại đóng trú tại đây.
Mới đầu cả nhóm làm việc bình thường.
Một bữa chiều nọ, bà bếp tiến ra phía sau đi tiểu còn đám thanh niên thì ngồi nhậu. Khi ra sau bà bếp vô tình thấy con rắn đang nằm cuộn tròn trong một cái hốc dưới gốc cây.
Bà bếp liền chạy vô báo cho đám thanh niên hay, các thanh niên liền cầm cây ra bắt và đập chết con rắn. Khi họ lôi con rắn to ra, phát hiện có rất nhiều trứng rắn.
Bà bếp liền ôm nguyên ổ trứng rắn vô bếp luộc và làm thịt con rắn to kia để làm mồi nhậu cho mấy ông thanh niên và bà cũng ăn chung. Chỉ duy có cô Tám là không ăn.
Đến 22 giờ mọi người đi ngủ.
Lúc này không phải mùa mưa nhưng tới nửa đêm thì trời nổi giông bão, mưa to gió lớn kéo tới. Mọi người ngủ ở phía trước, còn bà bếp nằm phía sau. Đang say giấc thì mọi người nghe tiếng “ẦM!” thật to.
Họ liền chạy ra sau thấy phía sau góc nhà có một cây to bị mưa gió xô ngã, cây đổ xuống đè chấn ngay cổ bà bếp khiến bà chết ngay tại chỗ.
Bà bếp chết rồi thì mưa gió liền tạnh.
Mọi người rất sợ, họ vội dở cây lên đem xác bà bếp ra chất lên xe máy cày mini chở về nhà.
Từ rừng về đến làng thông thường chỉ cần đi khoảng hai tiếng là tới, thế nhưng đêm đó họ đi hoài không ra khỏi rừng, cuối cùng cả nhóm phải vái van thần rừng thì họ mới ra được khỏi rừng và tới quốc lộ. Tính ra họ khởi hành từ ba giờ khuya nhưng đến mười giờ sáng mới về tới làng.
Họ về rồi thì gia đình bà bếp lo khâm liệm, mướn đạo tỳ phụ việc… thì một ông đạo tỳ bỗng bị nhập, khuôn mặt và mắt ông đỏ phừng, ông phẫn nộ chỉ vào nhóm thanh niên làm mì thét lên:
-Tụi bây mất dạy lắm, dám đập đầu con tao. Rồi ông đưa tay chỉ vào xác bà bếp trách mắng:
Còn con mụ này lấy nguyên ổ trứng đem luộc giết hết cháu tao, còn sả thịt con tao làm mồi nhậu…Đáng lẽ tao quật chết tụi bây ngay tại đó…
Hôm nay tao tới đây đem theo đủ binh lính nè, hiện thời có cả vong hồn con mụ bếp mất nết kia, nó đang bị trói khóc hù hụ xin lỗi um trời mà tao chưa thả ra kìa…
Bây giờ tao tới đây là để quật chết tụi bây!
Nhóm thanh niên giết rắn nghe vậy hoảng hốt bỏ chạy, người dân tới phụ đám tang cũng kinh hoàng bỏ chạy.
Cô Tám liền rượt theo bảo những người phạm tội: Tụi bây có chạy đàng trời cũng không thoát nạn được. Chi bằng nên quay lại xin lỗi, van cầu thần tha thứ cho.
Mọi người liền quay về quỳ lạy, van xin ông thần rừng tha mạng. Hứa sẽ cúng lễ tạ tội…
Thần nói: Ngay từ đầu con tao không làm hại gì ai, mà các ngươi quá độc ác, tàn nhẫn giết con, cháu tao ăn, nên giờ tao chỉ muốn quật chết các ngươi thôi!
Đám người phạm tội lạy lục xin tha, họ năn nỉ riết, cuối cùng thần đồng ý tha lỗi và cấm họ từ đây không được giết chóc tàn nhẫn rồi thần xuất ra.
Mọi người liền mua đồ cúng lễ tạ lỗi thần..
xong đám tang họ cũng mang lễ phẩm tới gốc cây nơi chỗ giết rắn mà lạy tạ lỗi.
Chuyện thứ Ba-RẮN NGHE PHÁP
Ngày Chủ nhật, 20 tháng 6 năm 1982, đúng lúc cử hành Pháp lễ trên đường đến chánh điện đại chúng phát hiện có một con rắn lục có vằn nằm ngay nơi cửa trước Ðại điện, dài khoảng ba bốn bộ, hình dạng rất nhỏ và dài. Mọi người sợ không dám tiến vào. Vị Tăng giám thị là Thầy Hằng Vô, định đem con rắn vứt ra ngoài. Lúc đó ngài Tuyên Hóa cũng đang tiến lại, Sư phụ mỉm cười bảo: "Không cần làm vậy, tất cả chúng sinh đều có Phật Tánh, con rắn tới là để thân cận Tam Bảo, vì muốn nghe Pháp, ta không nên đuổi nó!"
Kỳ lạ thay con rắn này không giống như những con rắn bình thường khác, mình nó trườn dài ra mặt đất, tuy có trăm người bước qua mình, mà nó không có sợ hãi gì cả, nó hết sức thuần thục và hiền lành. Khi Hòa thượng lên đài thuyết Pháp thì Ngài dạy rằng: "Kêu con rắn đó vào đây mà nghe Pháp đi." Con rắn nghe như vậy thì lập tức tiến vào, nó bò từ từ vào đến ngay giữa Chính điện không hề làm kinh sợ những người hai bên, rồi từ nơi Ðại điện ở phía trái nó bò qua bên phải, rồi mới nhiễu quanh tượng Phật một vòng, xong từ từ nằm phục xuống ở Pháp tòa, cũng giống như là quỳ trước tượng Phật vậy, nằm im nghe Pháp. Hòa thượng mới khai thị cho nó như vầy:
Tất cả chúng sinh
Đều có Phật tính
Đều có thể thành Phật.
Hòa thượng giải thích:
Hôm nay con rắn mà các vị gặp ở Phật điện cũng là một chúng sinh. Song do nó thị hiện thân rắn, nên chúng ta thấy sợ, thấy mà không nhận thức, thậm chí còn bị lừa nữa. Rắn này tới đây chỉ để thân cận Tam Bảo, để nghe Pháp, nghe Kinh, nếu không vậy thì sao nó vào đây mà hết sức hiền hòa, nằm phủ phục chẳng động đậy gì cả nơi bục cửa?
Tuy nhiên, lấy mắt nhìn thì nó chỉ là con rắn nhỏ; kỳ thật rắn này có sức thiên biến vạn hóa; có thể ẩn hình, có thể thu nhỏ, biến lớn, lại biết đằng vân giá vũ, bay qua lượn lại trong không trung. Chúng ta không thể biết được bản lĩnh của nó. Rắn này tương lai tu hành thành công cũng sẽ đắc Ðạo. Phật kinh có đề cập tới Thiên Long Bát Bộ, thì rắn này thuộc một trong tám bộ đó: tức là Ma Hầu La Già (Ðại mãng xà).
Có lần trong Vạn Phật Ðiện có một vị Tỳ Kheo Ni nói rằng: "Mấy ngày trước, khi đi ngang qua Ðại Hỷ Xả Viện tôi thấy đuôi con rắn này thò ra ngoài, cho nên tôi lấy cây gắp bỏ vô hộp gỗ, định đem đi xa rồi thả để nó đừng gây hại người. Ai ngờ chỉ quay đầu lại, mở hộp ra thì rắn đã biến mất rồi. Rõ ràng rắn không cách gì có thể thoát ra được, nhưng lạ thay, thật là nó có thần thông."
Chuyện thứ Tư:- ÔNG TỔ THẦN RẮN (2)
Khang là con dì hai sống bên quê vợ ở Long an, làm nghề điện lạnh tiệm rất khá. Anh còn ký hợp đồng bảo trì, gắn máy, bơm gas... với bên Điện Máy Xanh nên lịch làm việc dày đặc.
Hôm đó anh thấy trong cục máy lạnh cũ có năm sáu con rắn lục làm tổ, anh lôi ra đập chết và làm mồi nhậu cùng bạn bè và lính mình ngay tối đó.
Hôm sau anh đi bảo trì máy lạnh cho khách.
Do cục nóng treo trên cao, mới đầu nhân viên của anh xem không sao, nhưng tới khi anh lên xem thì bị té nặng, đến nổi sập cả mái hiên nhà người.
Anh được chở đến bệnh viện, bác sĩ khám thấy anh không sao bèn cho về nhà.
Nhưng khuya đó anh lên cơn co giựt giữ, vợ sợ quá vội đưa anh đi cấp cứu.
Mới đi được một đoạn thì vợ Khang nhận điện thoại dì mình, bảo phải gọi cho ngoại khang gấp.
Dì bảo mình nhìn thấy lúc đưa Khang ra xe, đứng kế bên Khang co hai vong nam trẻ, dì không biết họ theo hại hay giúp? Nên thúc hối phải gọi cho bà ngoại của Khang ngay
Ngoại khang theo đạo Cao Đài và ăn chay trường. Bà có hai con trai đã chết, thỉnh thoảng nếu được khẩn cầu thì họ sẽ về nhập xác bà làm từ thiện, trị các bịnh cho dân…
Trước khi Khang té bà ngoại đã mơ thấy khang bị tai nạn. Lòng rất sợ nên ngày nào bà cũng tụng kinh cầu cho Khang bình an.
Khi bà hay tin khang té, bà liền thắp hương cho hai con trai, cầu xin con mình hãy phù hộ cho Khang, thì ngay lúc này bà bị thành phần vô hình nhập vào, xưng là ông Tổ thần rắn lục, nói rằng:
Ta thấy Khang có hiếu, gia đình nhà các ngươi biết tu nên ta cho đệ tử vào chỗ Khang ở để tu tập và hộ khang làm ăn. Các ngươi có bao giờ thấy cục nóng của máy lạnh có rắn ở không? Nhưng ta đã cho lũ đệ tử rắn vào ở để tu và phù hộ Khang phát tài (đúng là Khang công việc rất đắt khách, càng làm càng phát) vậy mà tên Khang ngu si lại tàn nhẫn giết đệ tử ta làm mồi nhậu.
Vì vậy mà lúc nó trèo lên sửa cục nóng, ta đã xô nó té. Đáng lẽ là để cho nó chết, nhưng do ngoại nó cả tuần nay ngày đêm luôn cầu nguyện cho nó nên ta chưa nỡ bắt, song hiện thời hai đệ tử ta đang túc trực trong bệnh viện kè kè theo nó…
Mẹ Khang nghe vậy kinh hoảng, liền lạy lục van xin ông tổ thần rắn tha mạng con mình, hứa sẽ lập bàn thờ cúng lễ và đợi Khang bình phục sẽ bắt khang lạy tạ lỗi, xin thần tha mạng.
Thần nói:
-Được, ta thấy tội nên tha, ta sẽ kêu đệ tử về, nhưng kể từ đây nếu Khang mà giết một con rắn nào nữa thì ta sẽ bắt mạng nó ngay lập tức.
Ông Tổ thần rắn vừa xuất ra thì cậu của Khang nhập vào xác bà ngoại Khang, nói với mẹ Khang:
Chị Hai! Là em đỡ cho Khang lúc nó bị thần xô té đó, nếu không thì Khang chết rồi, vì uy lực của ông tổ thần rắn này rất mạnh.
Khang ngu dữ quá! Chị nhớ nhắc nó từ đây không được giết rắn, không được ăn thịt rắn nữa.
Sau đó khang lành mạnh lại. Các bác sĩ trong bệnh viện thấy Khang đang bịnh nặng mà tự dưng hồi phục nhanh chóng ai cũng ngạc nhiên.
Khang sau khi về nhà đã lập tức cúng lễ tạ lỗi với thần rắn và các con vật mình giết. Kể từ đó khang không dám sát sinh nữa.
Xem xong các chuyện này, bạn nghĩ mình có nên giết rắn hay không?
Phụ lục lời khuyên của Chu an sĩ:
Người đời đều cho rằng rắn là loài hại người, cứ sợ không giết được hết, Thậm chí còn cho rằng nếu mình không giết chết rắn, e sẽ lưu họa về sau.
Thế nhưng họ không xét kỹ rằng: Hành vi giết chết rắn chẳng phải là họ tự gieo thù chuốc oán thêm sâu nặng hay sao?
Do người ta hiểu biết quá nông cạn, họ chỉ thấy trong hiện kiếp chứ không rõ chuyện đời sau, nên mới nảy sinh quan niệm cho rằng: Mọi việc chỉ xảy ra trong một đời này thôi.
Nếu rắn làm hại bạn, ắt bạn đã có gieo nhân xấu từ đời trước.
Nếu không có ác nhân đời trước, chắc chắn rắn sẽ không hại bạn, cần gì phải lo xa sợ rắn làm hại mà ra tay giết nó?
Giả như rắn có muốn hại bạn, thì cũng không nên giết nó.
Vì do đời trước Rắn bị bạn làm hại, nên đời này nó mới tìm đến trả thù, nếu bạn giết nó thì oán hận đời trước nó chưa báo được, lại bị bạn gieo thêm oán thù đời này. Thế chẳng phải là bạn đang tạo nhân để được lãnh tiếp tai họa hai đời chồng chất hay sao?
Vì vây bạn nên suy xét kỹ, đừng gieo nhân ác, đừng sát sinh. Nếu bạn cứ sát sinh, một khi ác báo ập tới, bạn sẽ không trốn được. Lúc đó đừng than: Tôi sống hiền lành mà tại sao cứ bị gặp hoạ? Thật sự bạn không hiền, vì nếu hiền, bạn đã không sát sinh tàn nhẫn.
(1) và (2) là Viết theo lời My Su kể