2021-07-26, 01:40 PM
Thư của Cố Ni sư Như Thuỷ gởi em gái , Sư cô Hạnh Đoan.
THĂM VẠN PHẬT THÁNH THÀNH
Lá 20 - 11/5/2005 8:58 tối
Heo Ú ơi!
7 giờ sáng hôm qua chị cùng Ni chúng Đức Viên đi thăm Vạn Phật Thánh Thành, tới 11 giờ đêm mới về tới chùa. Mệt muốn xí lắc léo. Đi xe máy lạnh, chủ nhà lái, ngồi ghế thượng hạng, vậy mà mệt muốn đứt hơi.
Nếu chị trẻ lại khoảng ngoài hai mươi, nếu mình được đi tự do, chắc chị sẽ dắt em vô đây tu cho… biết. Chùa có 70 tòa nhà, mỗi tòa là một ngôi biệt thự hẳn hoi, khuôn viên chùa là 50 ha, nghĩa là lớn gấp mười lần khu Thường Chiếu hồi xưa.
Trước đây, chỗ này là nhà thương điên của Mỹ, do bị nghẹt mạch, không có nước để xài, nên chính phủ Mỹ bỏ hoang, dời mấy ông điên đi hết. Họ bán lại cho ngài Tuyên Hóa với giá rẻ rề. Sư mua xong, về ở, cầm gậy chỉ chỗ đào giếng, kỹ sư theo đó đóng giếng và có nước xài liền (y chang chuyện lục tổ). Chị có đến chiêm bái xá lợi ngài Tuyên Hóa, có thấy cây gậy ngoằn ngoèo của ngài (nhưng không dám ăn cắp) hi hi.
Chùa này ăn cơm gạo lứt nấu với nhãn nhục, thức ăn không dùng bột ngọt, nhưng ăn khá khoái khẩu. Ở đây tăng chúng phải đắp y suốt ngày, y màu nâu chứ không phải màu vàng. Từ sáng sớm, Đức Viên đã rủ chị đi chơi phải đem y theo. Tưởng đâu là đem y theo lễ Phật, không ngờ đem theo để… kiếm ăn. Đắp y vô mới vào trai đường ăn cơm. Cuối bữa ăn, người ta còn phát hạt dẻ, kẹo, bánh mì xăng quýt cộng bơ, mứt… trái cây như cam bưởi, xá lị… Nói chung là thức ăn không tốn tiền, nhưng ngon vô kể. Chị đang ăn thả giàn thì bắt gặp đôi liễn chữ Tàu, đại ý: Người xứng đáng, một đấu vàng cũng tiêu. Không xứng đáng ăn, một giọt nước cũng không tiêu.
Có lẽ vì tạp niệm nên sáng nay chị mệt nhừ tử chăng? Nhà cao cửa rộng, thức ăn dồi dào, không khí trong lành, nhưng phải tuổi hai mươi mình mới tu nổi, vì nơi đây tu sĩ không được nằm ngủ, phải ngồi mà ngủ, lại ăn mỗi ngày có một bữa thôi. Phải cỡ tuổi em hồi 16-17 lúc vô Viên Chiếu đó mới đủ sức khỏe và nhiệt tình để theo nổi.
Ăn xong, kéo nhau vào Vô Ngôn Đường, nơi thờ xá lợi Phật và ngài Tuyên Hóa. Cùng đi có một sư bà người Tàu, trên 80 tuổi. Sư bà trưởng chúng nơi đây là ni sư Hằng Trì, một người Mỹ chính cống, mắt xanh mũi cao đàng hoàng. Họ phỏng vấn chị, vì mỗi người phải nói về chuyện tu hành của mình. Chị kể sơ thôi. Khi họ hỏi: Ðiều gì quan trọng nhất của tu sĩ? Chị Đáp: Sự an lạc. Họ hỏi: Làm sao để đạt được? Chị đáp: Thực hành lời Phật dạy. Hỏi: Điều gì khó khăn nhất của tu sĩ? Chị đáp: Sự chân thật.
Chưa xong cuộc phỏng vấn, chị tháo chạy ra ngoài vì … mắc tiểu. Ở đây khí lạnh, không ra mồ hôi nên mình mắc tiểu hoài. Nhà tiểu lại ở xa, muốn đi phải đi… xe hơi. Chị đi lạc, sắp chết vì bể bụng thì gặp người dắt vô toa lét của ký túc xá nữ sinh để… xả nước. Nơi đây cũng có trường tiểu học, và trung học dạy theo chương trình đời, có cả đại học nữa. Nghĩa là có đủ hết những thứ mà dân nghèo cỡ mình mơ ước.
Qua đây ai cũng rủ chị ở lại luôn. Chị giữ đúng chủ trương: Hãy đứng lên khi tách trà chưa nguội. Vì đi chơi, làm khách khoái hơn làm chủ. Chủ nhà sẽ bị đủ thứ phiền toái. Làm khách, chỉ cỡi ngựa xem hoa rồi đi!
Các chùa ở đây không có các chú tiểu nhỏ. Chị hỏi lý do? Mấy cô đáp: Con nít dưới 18 tuổi, mình nuôi nó, lỡ mà nó có vẻ mặt buồn rầu, khi đi học cô giáo hỏi, biết nó ăn chay và bị thức khuya dậy sớm, bị dạy dỗ nghiêm khắc, làm nó buồn thì người ta sẽ bắt mình ra tòa, vì tội ngược đãi con nít.
Cha mẹ cũng không có quyền đánh con, con nít mà thưa là mất quyền làm cha mẹ, họ sẽ đem con mình giao cho cha mẹ khác … nuôi (Biết vậy, hồi nhỏ mình qua Mỹ ở há!)
7 giờ tối sư bà người Tàu đãi chị một bữa ăn ở phố tàu tại San Francisco, bữa ăn không dưới mười món, ăn xong, người nào cũng mệt muốn chết vì … no. Chị không biết tiền ăn bao nhiêu cho hai bàn mười bốn người. Nhưng thấy tiền boa tới 45 Usd lận! (Này, có muốn qua đây làm… bồi bàn không?)...
Tụi chị về đến chùa là 11 giờ đêm. Nội lái xe đi, về cũng mất 7 tiếng, đó là chạy trên 100km/giờ. Chị có chụp hình, bữa nào rảnh sẽ gởi cho em.
Chị tính đi ngủ thì có phone từ Canada gọi, mời chị qua đó. Chị đành hẹn kỳ sau. Mất một giờ nghe điện thoại và đi ngủ lúc 12 giờ (vinh hoa phú quý cũng có cái giá của nó chớ!)...
Thôi chị stop đây. Nghe oai quá há? Chị muốn bệnh trở lại vì hôm qua ăn quá nhiều. Ngày mai chị phải đi Nam Cali bằng xe bus (xa cỡ Sài Gòn ra Đà Nẵng vậy). Đi cho biết chứ ngồi máy bay hoài ngán lắm. Đi máy bay độ một tiếng, nhưng ra phi trường ngồi chờ xét hành lý cũng hơn một tiếng, chán lắm.
Mai kể tiếp - Chị Ba.
THĂM VẠN PHẬT THÁNH THÀNH
Lá 20 - 11/5/2005 8:58 tối
Heo Ú ơi!
7 giờ sáng hôm qua chị cùng Ni chúng Đức Viên đi thăm Vạn Phật Thánh Thành, tới 11 giờ đêm mới về tới chùa. Mệt muốn xí lắc léo. Đi xe máy lạnh, chủ nhà lái, ngồi ghế thượng hạng, vậy mà mệt muốn đứt hơi.
Nếu chị trẻ lại khoảng ngoài hai mươi, nếu mình được đi tự do, chắc chị sẽ dắt em vô đây tu cho… biết. Chùa có 70 tòa nhà, mỗi tòa là một ngôi biệt thự hẳn hoi, khuôn viên chùa là 50 ha, nghĩa là lớn gấp mười lần khu Thường Chiếu hồi xưa.
Trước đây, chỗ này là nhà thương điên của Mỹ, do bị nghẹt mạch, không có nước để xài, nên chính phủ Mỹ bỏ hoang, dời mấy ông điên đi hết. Họ bán lại cho ngài Tuyên Hóa với giá rẻ rề. Sư mua xong, về ở, cầm gậy chỉ chỗ đào giếng, kỹ sư theo đó đóng giếng và có nước xài liền (y chang chuyện lục tổ). Chị có đến chiêm bái xá lợi ngài Tuyên Hóa, có thấy cây gậy ngoằn ngoèo của ngài (nhưng không dám ăn cắp) hi hi.
Chùa này ăn cơm gạo lứt nấu với nhãn nhục, thức ăn không dùng bột ngọt, nhưng ăn khá khoái khẩu. Ở đây tăng chúng phải đắp y suốt ngày, y màu nâu chứ không phải màu vàng. Từ sáng sớm, Đức Viên đã rủ chị đi chơi phải đem y theo. Tưởng đâu là đem y theo lễ Phật, không ngờ đem theo để… kiếm ăn. Đắp y vô mới vào trai đường ăn cơm. Cuối bữa ăn, người ta còn phát hạt dẻ, kẹo, bánh mì xăng quýt cộng bơ, mứt… trái cây như cam bưởi, xá lị… Nói chung là thức ăn không tốn tiền, nhưng ngon vô kể. Chị đang ăn thả giàn thì bắt gặp đôi liễn chữ Tàu, đại ý: Người xứng đáng, một đấu vàng cũng tiêu. Không xứng đáng ăn, một giọt nước cũng không tiêu.
Có lẽ vì tạp niệm nên sáng nay chị mệt nhừ tử chăng? Nhà cao cửa rộng, thức ăn dồi dào, không khí trong lành, nhưng phải tuổi hai mươi mình mới tu nổi, vì nơi đây tu sĩ không được nằm ngủ, phải ngồi mà ngủ, lại ăn mỗi ngày có một bữa thôi. Phải cỡ tuổi em hồi 16-17 lúc vô Viên Chiếu đó mới đủ sức khỏe và nhiệt tình để theo nổi.
Ăn xong, kéo nhau vào Vô Ngôn Đường, nơi thờ xá lợi Phật và ngài Tuyên Hóa. Cùng đi có một sư bà người Tàu, trên 80 tuổi. Sư bà trưởng chúng nơi đây là ni sư Hằng Trì, một người Mỹ chính cống, mắt xanh mũi cao đàng hoàng. Họ phỏng vấn chị, vì mỗi người phải nói về chuyện tu hành của mình. Chị kể sơ thôi. Khi họ hỏi: Ðiều gì quan trọng nhất của tu sĩ? Chị Đáp: Sự an lạc. Họ hỏi: Làm sao để đạt được? Chị đáp: Thực hành lời Phật dạy. Hỏi: Điều gì khó khăn nhất của tu sĩ? Chị đáp: Sự chân thật.
Chưa xong cuộc phỏng vấn, chị tháo chạy ra ngoài vì … mắc tiểu. Ở đây khí lạnh, không ra mồ hôi nên mình mắc tiểu hoài. Nhà tiểu lại ở xa, muốn đi phải đi… xe hơi. Chị đi lạc, sắp chết vì bể bụng thì gặp người dắt vô toa lét của ký túc xá nữ sinh để… xả nước. Nơi đây cũng có trường tiểu học, và trung học dạy theo chương trình đời, có cả đại học nữa. Nghĩa là có đủ hết những thứ mà dân nghèo cỡ mình mơ ước.
Qua đây ai cũng rủ chị ở lại luôn. Chị giữ đúng chủ trương: Hãy đứng lên khi tách trà chưa nguội. Vì đi chơi, làm khách khoái hơn làm chủ. Chủ nhà sẽ bị đủ thứ phiền toái. Làm khách, chỉ cỡi ngựa xem hoa rồi đi!
Các chùa ở đây không có các chú tiểu nhỏ. Chị hỏi lý do? Mấy cô đáp: Con nít dưới 18 tuổi, mình nuôi nó, lỡ mà nó có vẻ mặt buồn rầu, khi đi học cô giáo hỏi, biết nó ăn chay và bị thức khuya dậy sớm, bị dạy dỗ nghiêm khắc, làm nó buồn thì người ta sẽ bắt mình ra tòa, vì tội ngược đãi con nít.
Cha mẹ cũng không có quyền đánh con, con nít mà thưa là mất quyền làm cha mẹ, họ sẽ đem con mình giao cho cha mẹ khác … nuôi (Biết vậy, hồi nhỏ mình qua Mỹ ở há!)
7 giờ tối sư bà người Tàu đãi chị một bữa ăn ở phố tàu tại San Francisco, bữa ăn không dưới mười món, ăn xong, người nào cũng mệt muốn chết vì … no. Chị không biết tiền ăn bao nhiêu cho hai bàn mười bốn người. Nhưng thấy tiền boa tới 45 Usd lận! (Này, có muốn qua đây làm… bồi bàn không?)...
Tụi chị về đến chùa là 11 giờ đêm. Nội lái xe đi, về cũng mất 7 tiếng, đó là chạy trên 100km/giờ. Chị có chụp hình, bữa nào rảnh sẽ gởi cho em.
Chị tính đi ngủ thì có phone từ Canada gọi, mời chị qua đó. Chị đành hẹn kỳ sau. Mất một giờ nghe điện thoại và đi ngủ lúc 12 giờ (vinh hoa phú quý cũng có cái giá của nó chớ!)...
Thôi chị stop đây. Nghe oai quá há? Chị muốn bệnh trở lại vì hôm qua ăn quá nhiều. Ngày mai chị phải đi Nam Cali bằng xe bus (xa cỡ Sài Gòn ra Đà Nẵng vậy). Đi cho biết chứ ngồi máy bay hoài ngán lắm. Đi máy bay độ một tiếng, nhưng ra phi trường ngồi chờ xét hành lý cũng hơn một tiếng, chán lắm.
Mai kể tiếp - Chị Ba.


