2021-03-26, 12:44 PM
(tt) Sư Toại Khanh giảng Thiện Ác (3-4)
https://toaikhanh.com/videotext.php?vid=n4EhDY6Fgio&abt=Thi%E1%BB%87n+%C3%81c#Top
02/07/2020 - 09:07 - hongha7711
Quý vị biết mấy con racoons không? Cơ hội nó quay lại rất khó. Tại vì bằng chứng là các vị cũng biết Đạo nè, biết nhân lễ nghĩa trí tín nè, mà chết rồi quay lại đã khó . Còn đằng này con racoons mà quay lại là rất khó. Trong kinh Hiền Ngu có nói rõ khi đã đọa rồi khó lên lắm vì ở đó chỉ có mạnh hiếp yếu, lớn hiếp nhỏ, ở đó chỉ có ăn ngủ, chỉ có biết nóng lạnh, đói khát, đau đớn và dễ chịu thôi, không biết gì hết, còn loài nào khá hơn thì nó biết đực cái trống mái, còn loài nào thấp thì nó không có. Các vị biết chuyện đó không? Có những loài nó không có khái niệm đực cái, tự nó luôn. Ghê như vậy đó. Mỗi lần tôi đi biển tôi gặp mấy con oysters (ý Sư muốn nói đến barnacles ?) tôi sợ lắm, đã chung vô trong đó kiếp nào ra hả trời. Mấy con oysters mà nó dính trong đá, cái đó mà Phật ra đời, ba ngàn vị mà ngồi cùng một lúc thì cũng không cứu nổi. Vấn đề tại nó không có lỗ tai, mà nếu nó nghe được nó có hiểu gì không, mà mấy con đó làm gì nó nghe được.
Hỏi: Nghiệp gì mà bị như vậy hả Sư?
Trả lời: Dạ tất cả ác nghiệp đều có khả năng dẫn tới cảnh giới đó hết. Tham nhiều, sân nhiều, si nhiều. Bây giờ tôi hỏi cô từng câu. Tham nhiều có đủ để cô bị đọa không? Sân? Còn si nó đi theo hai ông đó đúng không? Thì nếu nó đủ để cô sa đọa, cô đọa lâu quá thì khả năng cô rớt vô mấy cái loài đó rất là dễ, very dễ. Không cần nghiệp gì, cái gì mà nặng ví dụ như là mắng cha, chửi mẹ, phỉ báng Hiền Thánh, chà đạp Tam Bảo, lật lọng lừa đảo, gian trá, sát sanh, trộm cắp, tất cả những nghiệp đó mà nó nặng là nó đưa mình đi đọa đó. Mà nếu vì cô vì cái nghiệp đó mà bị đọa thì khả năng cô làm con oysters rất là dễ.
Nói chung là bất cứ nghiệp ác nào cũng đưa mình xuống dưới thấp đúng không? Tùy mình có phước nhiều thì ít bữa mình trồi trở lên, còn nếu cái thiện mình ít quá thì mình cứ rớt hoài, rớt hoài, rớt hoài. Rồi bắt đầu mình vô trong đó mình làm thêm, đã nợ còn chồng nợ, do nghiệp nghèo mới thiếu nợ, do nợ mà nợ mẹ nó đẻ nợ con. Rồi cuối cùng mới mượn của bà Nga trả cho bà Loan, mượn của bà Loan trả bà Cúc, cuối cùng một đống nợ luôn.
Có anh chàng đó khất nợ nhiều quá, người ta đến người ta ngồi đầy ngoài sân, thì ảnh thấy có bà già ngồi đòi mệt quá. Ảnh hỏi "Nhà bác ở đâu?" - "Cuối xóm này nè, hỏng nhớ hả?" - "Nhớ, giờ bà nhắc mới nhớ. Mai bà tới sớm đi" - "Trả hả!" - "Không, tới sớm có chỗ ngồi!". Nợ nhiều quá nên cái ảnh có thể làm được là sắp xếp cho ai đến trước có chỗ ngồi. Khổ ghê. Tức là trong nợ có nợ, trong án có án. Nó cứ thiếu hoài, nợ cũ chưa xong nó quất cho một đống nợ mới, nó trả mỏi mòn luôn.
Cho nên người tu là người trốn nợ đó. Mình thấy như Đức Phật, ngài Xá Lợi Phất, ngài A Nan khi viên tịch, mình tiếc: "Trời ơi, các vị đi, các vị để cho mình cái phước mình xài đã luôn". Nhưng nếu mà có cái đó thì mình nhớ mình phải trả luôn mấy cái mà các vị đó chưa kịp trả.
Như ngài Mục Kiền Liên, cái chuyện Ngài bị bằm thật ra chưa có hết, tại chẳng qua Ngài đi mất rồi, chứ nếu Ngài ở lại Ngài còn bị thêm một mớ nữa. Nhào vô ôm phước ngài Mục Kiền Liên tôi cũng ham nhưng cái vụ bị bằm, em không có khoái lắm! Em mới vừa trúng số, nó vô nó bằm em, thôi, miễn lễ đi! Cho em xin!
Như có cái bà thầy bói bên Cali, bả bói giỏi lắm, bả bói cho người ta mà bả bói cho bả không được. Cuối cùng bả bị ăn cướp vô nó giết, mà máu từ dưới đất trây lên cầu thang đầy nhà. Cảnh sát họ nghi có lẽ là khảo của, khảo của là "để ở đâu, để ở đâu?". Theo tôi đoán một phần là bả tiếc của, bả biết là nói ra tụi nó cũng giết cho nên thôi giờ thà chết mà không khai. Khi mà bả chết mấy ngày rồi hàng xóm thấy cái cửa của bả im im, khép hờ, người ta mới kêu cảnh sát. Cảnh sát vô thấy hai mẹ con chết. Họ mới phát hiện ra nhà bả có hai ba cái máy hút bụi trong đó có một cái chứa một trăm ngàn tiền cash, giấu ở đó thì trời biết.
Như có câu chuyện, hai vợ chồng đang ngủ, bà vợ bả nghe rục rịch rục rịch "Anh, hình như có ăn trộm" - "Không sao đâu em, em sợ cái gì?" - "Sợ nó trộm tiền" - "Anh ở với em mấy chục năm anh không biết em giấu ở đâu làm sao ăn trộm nó biết".
Đàn bà giấu hay lắm. Nên đi đâu tôi trân trọng mấy cái máy hút bụi lắm, không dám coi thường. Tôi thích mua đồ cũ vì tôi hy vọng tôi lượm được hai cái về... Tôi nói cái gì mà tôi đi xa quá vậy!
Cho nên, sáng nay ta phải học về hai chữ Thiện Ác vì cái hiểu của ta nó thiếu vô cùng. Tôi không cần điều tra tôi nhìn cái mặt của quý vị tôi đã thấy thiếu rồi.
Cái Ác gồm có hai,
Còn cái Thiện cũng có hai,
Từ nay về sau, hành thiện thì cứ hành thiện nhưng tự hỏi mình thuộc nhóm nào.
Thiện có hai thứ là
Đặc điểm của một vị Chánh Đẳng Giác gồm có ba điều:
1/ Luôn luôn hướng tới cái tốt hơn:
Cái thứ nhất là luôn hướng tới cái tốt hơn. Cái điều này Thinh Văn không chắc là có. Thinh Văn chỉ cầu giải thoát thôi chứ không có nghĩ ngợi nhiều. Nhưng vị Bồ Tát Chánh Đẳng Giác tu trở thành Phật Tổ thì chuyện đầu tiên là luôn hướng đến cái điều tốt hơn.
2/ Khả năng buông bỏ rất giỏi:
Thứ hai, khả năng buông bỏ rất giỏi, bởi vì không có khả năng thứ hai thì làm sao có cái thứ nhất ? Anh luôn muốn hướng tới cái tốt hơn mà anh không có khả năng buông bỏ, anh muốn có đồ mới mà đồ cũ anh không có liệng được thì nhà anh thành cái kho. Rất là khoái đi shopping mà không dám garage sale, không dám đem đi cho chùa, không dám đem đi cho chỗ từ thiện. Có nhiều nhà tôi bước vô, nội dép cũ không tôi đứng tôi khóc ròng quý vị biết không. Bửa hổm có hai anh chàng ảnh hỏi nhau "Khi anh buồn anh làm gì để xả stress?" - "Tôi buồn tôi đi chùa để xả stress" - "Xả bằng cách nào?" - "Tôi trộn mấy đôi dép lại, tôi coi tụi nó stress cỡ nào". Ở đây dân Mỹ nghe không hiểu, dân Việt Nam hiểu, dép cứ trộn lại rồi ảnh đứng coi thiên hạ stress cỡ nào. Có cái hình trên Face, anh chàng ảnh đứng trong sân chùa ảnh đi kiếm đôi dép của ảnh, ảnh ghi ở trên là "Đi chùa dự trù hơn một tiếng. Thời gian kiếm dép hơn hai tiếng".
Muốn thành Phật là phải có khả năng hướng đến cái tốt hơn. Vì sao vậy? Vì không có khả năng hướng đến cái tốt hơn sẽ rất dễ thỏa mãn với cái trước mặt. Mà người nào thỏa mãn với cái trước mặt thì họ đi đâu được. Cho nên chuyện đầu tiên phải hướng đến cái tốt hơn.
Thứ hai, khả năng buông nỏ phải rất giỏi. Thích shopping thì phải dọn phòng, dọn tủ, dọn closet.
3/ Bồ Tát không bao giờ tự giam nhốt mình trong bất cứ cái nhà ngục nào về kiến thức, về đức hạnh, về tình cảm:
Cái thứ ba, Bồ Tát không bao giờ tự giam nhốt mình trong bất cứ cái nhà ngục nào về kiến thức, về đức hạnh, về tình cảm. Kiến thức là sao? Ngài không bao giờ giam mình trong một cái ngăn kéo, hộc tủ "Học vậy đủ rồi!". Không giam nhốt mình trong tình cảm là sao? Đa số đàn ông là chỉ biết vợ con, còn Ngài thương tất cả chúng sinh. Có người ngoài gia đình ra họ không biết thương ai. Còn có người bắt đầu biết thương dân tộc, thương đất nước. Có rất nhiều người đàn ông râu ria xồm xoàm mà chỉ biết có vợ thôi, không có biết xã hội, cộng đồng, đất nước, dân tộc. Lâu lắm mới có một người biết nghĩ đến nhân loại, biết nghĩ đến người khác.
Một Bồ Tát không có giam mình trong những tình cảm, trong thành tựu, không có giam mình trong sự nghiệp, trong nhận thức. Bồ Tát không có tự tạo một nhà ngục nào hết. Cho nên, chính vì Bồ Tát là "sans frontières", là không biên giới, đến khi Bồ Tát thành Phật thì sao ta, cái gì cũng biết, phước lành nào Ngài cũng có vì Ngài tu kiểu vô biên giới. Cho nên, lúc Ngài thành Phật cái gì Ngài có cũng không biên giới. Có hiểu không?
Còn nhớ năm hạng chúng sanh trong đời không?
Cho nên ba cái đặc điểm của Bồ Tát có một là luôn hướng đến cái tốt hơn, hai là khả năng buông bỏ rất tốt, ba là không giam nhốt mình trong cái nhà ngục nào từ nhận thức cho đến tình cảm, cho đến sự nghiệp không có giam nhốt. Còn phàm phu mình thì khả năng giam nhốt rất là lớn. Học Đạo rồi hỏi biết không, gật gật gãy cổ luôn, rồi tới hồi về lại tiếp tục giam mình trong đó.
Tôi biết một cái chuyện nó hơi vô duyên, mà tôi lỡ nhớ thì tôi nói chứ không nói thì không biết nói cái gì. Hiện giờ tôi có biết một người mà tôi tiếc lắm, không chồng, không con, người Việt Nam, sở hữu chắc cũng vài chục triệu đô la, mà không biết làm gì lại cắm đầu nuôi mấy đứa cháu họ xa mà họ chỉ biết ăn chơi không. Tôi tiếc hùi hụi. Cái nhà ngục của bả, bả chỉ biết có nhiêu đó thôi, bả chỉ biết tình thân thôi, tiếc lắm, mấy chục triệu đô la, cắm đầu nuôi cho một đống cháu mà khóc ướt gối từng đêm khi thấy tụi nó hư. Nó không hư cũng uổng, gặp tôi tôi cũng hư nữa. Sướng quá, tại biết "bà này bả chết một phát là mình ăn hết". Tôi thấy tôi cũng muốn hư nữa mà, ước gì làm cháu bả hư đã luôn. Như vậy thì tự mình giam nhốt mình.
Có một chuyện xảy ra, tôi dấu địa danh nhưng ai cũng biết ông đó. Ổng trúng được mấy chục triệu đô la Mỹ. Có người đến phỏng vấn ổng hỏi ổng sẽ làm gì với số tiền đó. Ổng nói từ nhỏ đến lớn thứ nhất ổng không có ngờ ổng có số tiền lớn vậy. Thứ hai, ổng chưa từng nghĩ đến chuyện ổng có số tiền ổng sẽ làm gì. Ổng là người Cao Đài, cuối cùng thì ổng về Việt Nam ổng cất thất. Có nghĩa là cái đầu của họ nó hẹp lắm, thiếu gì chuyện để làm quý vị, bệnh viện, nhà thương, giếng nước, cầu đường, trường học, trường dạy nghề. Tôi mê cái trường dạy nghề lắm vì tôi không muốn người ta đi ăn xin. Tôi không muốn người ta ngửa tay nhận tiền trợ cấp, tiền xã hội, tiền từ thiện, tôi không có muốn. Tôi còn nghĩ đến chuyện là tại sao mình không học mô hình của một số nhà tù là tù nhân được học nghề rồi họ làm, cái tiền họ làm ra được họ giữ lại luôn. Một là nếu họ là tù chung thân họ có thể lấy cái tiền đó chuyển ra cho gia đình hoặc là họ mua một số tiện nghi cho họ ngay trong nhà tù chung thân. Hai là nếu họ có ngày ra thì khi họ đi ra họ có vốn. Thông minh quá! Thứ ba nữa là chính phủ không có nuôi miễn phí. Thông minh quá mà, mà tại sao không có xài! Tôi thích cái đó lắm! Tôi không có muốn cho cá ăn, tôi muốn dạy người ta câu. Nhiều lắm là tôi tặng họ cái cần câu thôi, đó là nhiều lắm á nha . Tôi chỉ dạy cách họ câu, đi kiếm cần, kiếm nhợ, kiếm lưỡi câu thôi, chỉ họ biết chỗ nào có cá, nhấp, dựt, kéo, lê, hớt. Chứ còn mỗi ngày gửi cho nó một con, thứ nhất cá đâu mà cho, cho cả tỷ đứa tôi không có. Thứ hai, cho nó thì chỉ xúi cho nó hư thôi, nó ăn rồi nó nằm hả họng chờ sung rụng là chết.
Có biết bao nhiêu chuyện để làm quý vị. Có nhiều người họ nói nghe nó hay mà nó dở ẹc à!
03/07/2020 - 08:32 - hongha7711
Và Đức Phật ngài là bậc Chí Tôn Chí Thánh, Vô Thượng Điều Ngự, Thiên Nhân Sư, ngài là Tứ Sanh Chi Từ Phụ, nhưng mà Ngài vẫn dạy người ta đường giải thoát cho người xuất gia, vẫn dạy cái gia đạo cho người ở ngoài đời. Đức Phật không ngừng xây dựng thế giới, chứ đâu phải Ngài chỉ dạy người ta Niết Bàn, bởi vì có cái đầu nghe tới Niết Bàn nó không có hiểu, nhưng ít ra dạy nó sống làm người đàng hoàng cũng đỡ khổ cho chúng sinh.
Trên đời tôi sợ nhất là cực đoan, sợ nhất là đóng khung cái đầu của mình. Một là tu sĩ mà quá mê chuyện hành chánh xã hội là không nên. Đầu trọc lóc mà nách hai đứa cô nhi, cái đó tôi chống. Kinh điển không chịu học mà chỉ ăn rồi biết con nít thôi, cái đó tôi chống. Nhưng mà tôi cũng chống những vị khư khư cho rằng tu là đóng cửa, bịt mắt, không nhìn chuyện đời, tôi cũng chống. Mà mình tùy vào cái điều kiện mình có, tùy vào giới phẩm, vị thế, địa vị của mình, mình vẫn đóng góp cho đời theo cách có thể, tốt nhất như có thể. Tôi chống những vị nhập thế quá cỡ "thợ mộc". Tôi cũng chống luôn những vị xuất thế hơi vội. Có hiểu chữ "hơi vội" không? Cuộc đời chung quanh nó khổ, mình phải là Quán Thế Âm chứ. Thay vì mình đi thờ lạy Quán Thế Âm, mình phải là Quán Thế Âm lắng nghe cuộc đời chứ. Mình giúp ích được bao nhiêu mình giúp. Thay vì thờ Quán Âm, đeo tượng Quán Âm, niệm Quán Âm, tôi năn nỉ quý vị ngay bây giờ hãy làm Quán Âm đi, lắng nghe ở đâu khổ mình biết, mình giúp . Đó là tu hạnh Quán Âm đó.
Mà cái đó xui thay! Phật tử Việt Nam không được nghe cái đó . Cứ toàn là kêu đúc tượng không à . Đeo tượng, đúc tượng, rồi thờ hình tượng, niệm Hồng danh trong khi cái hạnh Quán Âm thì không được học. Sẵn đây tôi nói luôn, theo Phật giáo Nam Tông: Không có một Quán Âm mà có vô số Quán Âm. Bất cứ vị nào muốn thành Phật đều phải có khả năng lắng nghe tiếng réo gọi của cuộc đời thì mới thành Phật được, vì thành Phật không phải cho một mình Ngài mà cho vô lượng chúng sinh. Mà từ chỗ tinh thần Quán Âm bị hiểu sai thành là có một cá thể tên là Quán Âm. Chết chưa!
Giống như con bồ câu là biểu tượng cho hòa bình, mình cứ đè con bồ câu ra mình thờ, có nên không? Mấy con chim khác dẹp hết, chỉ treo hình bồ câu thôi, chỉ nuôi bồ câu thôi. Sai! Con bồ câu nó mang ý nghĩa tượng trưng, đó là symbol, hoa hồng cũng là symbol, hình trái tim cũng là symbol, mình không thể lấy mấy cái symbol này mình treo nó lên coi như là toàn bộ vũ trụ, là sai, đó chỉ là symbol. Cái chữ A Di Đà rất là hay, hay vô cùng, ý nghĩa nó hay đến một tỷ lận, người không học Đạo chỉ hiểu được một trên một tỷ thôi, quý vị nghĩ có đau không?
Nguyên thủy chữ A Di Đà là Amita, có nghĩa là countless, Namo Amita Buddhanam, là con xin kính lễ vô lượng chư Phật. Thay vì niệm "Nam Mô A Di Đà Phật" thì mình niệm là "Nam Mô Vô Lượng Phật" có phải hay không? "Amita" là vô lượng.
05/07/2020 - 01:30 - hongha7711
Mà không dám dịch vì giờ dịch ra người ta hiểu, hiểu thì nó không còn linh nữa, không còn hấp dẫn nữa, thế là đành phải để nguyên mà niệm "Nam Mô A Di Đà", để nguyên chữ âm đó thôi. Chứ cái chữ đó dịch là "Nam Mô Vô Lượng Phật" . Từ đó người ta mới phăng thêm "Nam Mô Vô Lượng Thọ", "Nam Mô Vô Lượng Quang", tùm lum. Khi mà mình cố ý nói "Vô Lượng Thọ", "Vô Lượng Quang" là mình cố tình thu nhỏ vấn đề, lẽ ra là "Vô Lượng Chư Phật" thì hay quá. Còn đằng này mình gom lại "Vô Lượng Quang", "Vô Lượng Thọ" có nghĩa là chỉ còn một vị thôi. Mà thật ra cái "Vô Lượng Quang", "Vô Lượng Thọ" cái nghĩa rất là hay mà lại bị hiểu sai. "Vô Lượng Thọ" họ nói là sống đời đời không chết. "Vô Lượng Quang" là hào quang không có biên giới, không có ngăn ngại, không bờ mé, không giới hạn. Thật ra, trước hết "Namo Amita Buddhanam" là con xin kính lễ vô lượng chư Phật. Quá hay!
Mà đã nói vô lượng là sao? Là ba đời mười phương gồm những vị
Và đặc biệt con lạy các vị
Cái thứ hai, "Vô Lượng Quang" là sao? Là chư Phật có trí tuệ không giới hạn. Nhưng không phải mình nói như vậy mình xưng tán chư Phật không là chưa có đủ. Khi mình niệm "Nam Mô Vô Lượng Quang" có ý nghĩa thế này: Trí tuệ thực sự là trí tuệ không bị đóng khung mới gọi là "Vô Lượng Quang". Khi mình niệm "Nam Mô Vô Lượng Quang" có nghĩa là con xin đảnh lễ cái trí tuệ không bị đóng khung, trí tuệ không có bị lệch, không bị biên kiến. Biết biên kiến không? Cái kiểu hiểu biết extreme, một chiều. Ví như tôi là Hồi giáo, tôi thông minh bằng trời, thì tôi cũng nghĩ cái gì đó không ra ngoài kinh Koran. Tôi là Bắc Tông, tôi cũng nghiên cứu kinh điển mà tôi sợ nghiên cứu kinh Nam Tông vì nghe nói cái đó là Tiểu Thừa, học cái đó nó mất đi cái hạt giống Bồ Đề, hạt giống Phật Đạo. Mà trong khi mình không chịu bỏ công mình coi Nam Tông họ nói cái gì. Chưa gì hết, nhét người ta vô cái đống Tiểu Thừa, không dám đọc kinh của người ta, mình mắc vào cạm bẫy của Bà La Môn giáo mình không hay. Cái đó gọi là đóng khung. "Vô Lượng Quang" là gì? Khi mình niệm "Nam Mô Vô Lượng Quang" có nghĩa là con xin tu theo cái hạnh phát triển trí tuệ không biên giới, trí tuệ (...), có nghĩa là cái gì phải thì thôi chứ không tự đóng khung. Phải suy nghĩ theo cái lề lối này nè, tức là tôi phải lấy ông nội tôi, bà ngoại tôi là chuẩn là sai. Bởi vì cái hay, cái đẹp, cái đúng trên thế giới này nó nhiều lắm, chư đâu thể lấy ông nội, ông ngoại tôi làm chuẩn được.
05/07/2020 - 01:12 - hongha7711
(còn tiếp)
https://toaikhanh.com/videotext.php?vid=n4EhDY6Fgio&abt=Thi%E1%BB%87n+%C3%81c#Top
02/07/2020 - 09:07 - hongha7711
Quý vị biết mấy con racoons không? Cơ hội nó quay lại rất khó. Tại vì bằng chứng là các vị cũng biết Đạo nè, biết nhân lễ nghĩa trí tín nè, mà chết rồi quay lại đã khó . Còn đằng này con racoons mà quay lại là rất khó. Trong kinh Hiền Ngu có nói rõ khi đã đọa rồi khó lên lắm vì ở đó chỉ có mạnh hiếp yếu, lớn hiếp nhỏ, ở đó chỉ có ăn ngủ, chỉ có biết nóng lạnh, đói khát, đau đớn và dễ chịu thôi, không biết gì hết, còn loài nào khá hơn thì nó biết đực cái trống mái, còn loài nào thấp thì nó không có. Các vị biết chuyện đó không? Có những loài nó không có khái niệm đực cái, tự nó luôn. Ghê như vậy đó. Mỗi lần tôi đi biển tôi gặp mấy con oysters (ý Sư muốn nói đến barnacles ?) tôi sợ lắm, đã chung vô trong đó kiếp nào ra hả trời. Mấy con oysters mà nó dính trong đá, cái đó mà Phật ra đời, ba ngàn vị mà ngồi cùng một lúc thì cũng không cứu nổi. Vấn đề tại nó không có lỗ tai, mà nếu nó nghe được nó có hiểu gì không, mà mấy con đó làm gì nó nghe được.
Hỏi: Nghiệp gì mà bị như vậy hả Sư?
Trả lời: Dạ tất cả ác nghiệp đều có khả năng dẫn tới cảnh giới đó hết. Tham nhiều, sân nhiều, si nhiều. Bây giờ tôi hỏi cô từng câu. Tham nhiều có đủ để cô bị đọa không? Sân? Còn si nó đi theo hai ông đó đúng không? Thì nếu nó đủ để cô sa đọa, cô đọa lâu quá thì khả năng cô rớt vô mấy cái loài đó rất là dễ, very dễ. Không cần nghiệp gì, cái gì mà nặng ví dụ như là mắng cha, chửi mẹ, phỉ báng Hiền Thánh, chà đạp Tam Bảo, lật lọng lừa đảo, gian trá, sát sanh, trộm cắp, tất cả những nghiệp đó mà nó nặng là nó đưa mình đi đọa đó. Mà nếu vì cô vì cái nghiệp đó mà bị đọa thì khả năng cô làm con oysters rất là dễ.
Nói chung là bất cứ nghiệp ác nào cũng đưa mình xuống dưới thấp đúng không? Tùy mình có phước nhiều thì ít bữa mình trồi trở lên, còn nếu cái thiện mình ít quá thì mình cứ rớt hoài, rớt hoài, rớt hoài. Rồi bắt đầu mình vô trong đó mình làm thêm, đã nợ còn chồng nợ, do nghiệp nghèo mới thiếu nợ, do nợ mà nợ mẹ nó đẻ nợ con. Rồi cuối cùng mới mượn của bà Nga trả cho bà Loan, mượn của bà Loan trả bà Cúc, cuối cùng một đống nợ luôn.
Có anh chàng đó khất nợ nhiều quá, người ta đến người ta ngồi đầy ngoài sân, thì ảnh thấy có bà già ngồi đòi mệt quá. Ảnh hỏi "Nhà bác ở đâu?" - "Cuối xóm này nè, hỏng nhớ hả?" - "Nhớ, giờ bà nhắc mới nhớ. Mai bà tới sớm đi" - "Trả hả!" - "Không, tới sớm có chỗ ngồi!". Nợ nhiều quá nên cái ảnh có thể làm được là sắp xếp cho ai đến trước có chỗ ngồi. Khổ ghê. Tức là trong nợ có nợ, trong án có án. Nó cứ thiếu hoài, nợ cũ chưa xong nó quất cho một đống nợ mới, nó trả mỏi mòn luôn.
Cho nên người tu là người trốn nợ đó. Mình thấy như Đức Phật, ngài Xá Lợi Phất, ngài A Nan khi viên tịch, mình tiếc: "Trời ơi, các vị đi, các vị để cho mình cái phước mình xài đã luôn". Nhưng nếu mà có cái đó thì mình nhớ mình phải trả luôn mấy cái mà các vị đó chưa kịp trả.
Như ngài Mục Kiền Liên, cái chuyện Ngài bị bằm thật ra chưa có hết, tại chẳng qua Ngài đi mất rồi, chứ nếu Ngài ở lại Ngài còn bị thêm một mớ nữa. Nhào vô ôm phước ngài Mục Kiền Liên tôi cũng ham nhưng cái vụ bị bằm, em không có khoái lắm! Em mới vừa trúng số, nó vô nó bằm em, thôi, miễn lễ đi! Cho em xin!
Như có cái bà thầy bói bên Cali, bả bói giỏi lắm, bả bói cho người ta mà bả bói cho bả không được. Cuối cùng bả bị ăn cướp vô nó giết, mà máu từ dưới đất trây lên cầu thang đầy nhà. Cảnh sát họ nghi có lẽ là khảo của, khảo của là "để ở đâu, để ở đâu?". Theo tôi đoán một phần là bả tiếc của, bả biết là nói ra tụi nó cũng giết cho nên thôi giờ thà chết mà không khai. Khi mà bả chết mấy ngày rồi hàng xóm thấy cái cửa của bả im im, khép hờ, người ta mới kêu cảnh sát. Cảnh sát vô thấy hai mẹ con chết. Họ mới phát hiện ra nhà bả có hai ba cái máy hút bụi trong đó có một cái chứa một trăm ngàn tiền cash, giấu ở đó thì trời biết.
Như có câu chuyện, hai vợ chồng đang ngủ, bà vợ bả nghe rục rịch rục rịch "Anh, hình như có ăn trộm" - "Không sao đâu em, em sợ cái gì?" - "Sợ nó trộm tiền" - "Anh ở với em mấy chục năm anh không biết em giấu ở đâu làm sao ăn trộm nó biết".
Đàn bà giấu hay lắm. Nên đi đâu tôi trân trọng mấy cái máy hút bụi lắm, không dám coi thường. Tôi thích mua đồ cũ vì tôi hy vọng tôi lượm được hai cái về... Tôi nói cái gì mà tôi đi xa quá vậy!
Cho nên, sáng nay ta phải học về hai chữ Thiện Ác vì cái hiểu của ta nó thiếu vô cùng. Tôi không cần điều tra tôi nhìn cái mặt của quý vị tôi đã thấy thiếu rồi.
Cái Ác gồm có hai,
- một là những điều bất thiện mà ta cần trừ bỏ,
- hai là sự giậm chân trong điều thiện.
Còn cái Thiện cũng có hai,
- một là những hạnh lành mà ta cần phải trau dồi,
- hai là khả năng vượt bỏ thiện ác.
- nếu chỉ có cái thiện thứ nhất chúng ta hoàn toàn có khả năng quay lại với cái ác. Đó là chưa kể một chuyện rất quan trọng.
- Cái nhân tố, cái động lực để thúc đẩy cho cái thiện thứ nhất là vô minh.
- Nhóm một, miễn là được vui được sướng, ác nào cũng làm.
- Nhóm hai, khá hơn, không làm ác, chỉ hành thiện, để tiếp tục được hưởng an lạc trong các cõi nhân thiên, mà họ không nhớ được bài học căn bản ở đâu cũng là khổ.
- thứ nhất là vì xa cái mình thích là khổ,
- gần cái mình ghét cũng là khổ, và
- bản thân sự có mặt cũng là khổ.
- Một, nó là điều kiện cho hai cái khổ kia,
- thứ hai nó vô nghĩa, bản thân sự vô nghĩa đó là khổ.
- khổ cảm giác và
- khổ bản chất.
Từ nay về sau, hành thiện thì cứ hành thiện nhưng tự hỏi mình thuộc nhóm nào.
Thiện có hai thứ là
- cái cần phải trau dồi, và
- khả năng có thể vượt qua thiện ác đó là cái chí thiện.
Đặc điểm của một vị Chánh Đẳng Giác gồm có ba điều:
- Luôn luôn hướng tới cái tốt hơn
- Khả năng buông bỏ rất giỏi
- Bồ Tát không bao giờ tự giam nhốt mình trong bất cứ cái nhà ngục nào về kiến thức, về đức hạnh, về tình cảm
1/ Luôn luôn hướng tới cái tốt hơn:
Cái thứ nhất là luôn hướng tới cái tốt hơn. Cái điều này Thinh Văn không chắc là có. Thinh Văn chỉ cầu giải thoát thôi chứ không có nghĩ ngợi nhiều. Nhưng vị Bồ Tát Chánh Đẳng Giác tu trở thành Phật Tổ thì chuyện đầu tiên là luôn hướng đến cái điều tốt hơn.
2/ Khả năng buông bỏ rất giỏi:
Thứ hai, khả năng buông bỏ rất giỏi, bởi vì không có khả năng thứ hai thì làm sao có cái thứ nhất ? Anh luôn muốn hướng tới cái tốt hơn mà anh không có khả năng buông bỏ, anh muốn có đồ mới mà đồ cũ anh không có liệng được thì nhà anh thành cái kho. Rất là khoái đi shopping mà không dám garage sale, không dám đem đi cho chùa, không dám đem đi cho chỗ từ thiện. Có nhiều nhà tôi bước vô, nội dép cũ không tôi đứng tôi khóc ròng quý vị biết không. Bửa hổm có hai anh chàng ảnh hỏi nhau "Khi anh buồn anh làm gì để xả stress?" - "Tôi buồn tôi đi chùa để xả stress" - "Xả bằng cách nào?" - "Tôi trộn mấy đôi dép lại, tôi coi tụi nó stress cỡ nào". Ở đây dân Mỹ nghe không hiểu, dân Việt Nam hiểu, dép cứ trộn lại rồi ảnh đứng coi thiên hạ stress cỡ nào. Có cái hình trên Face, anh chàng ảnh đứng trong sân chùa ảnh đi kiếm đôi dép của ảnh, ảnh ghi ở trên là "Đi chùa dự trù hơn một tiếng. Thời gian kiếm dép hơn hai tiếng".
Muốn thành Phật là phải có khả năng hướng đến cái tốt hơn. Vì sao vậy? Vì không có khả năng hướng đến cái tốt hơn sẽ rất dễ thỏa mãn với cái trước mặt. Mà người nào thỏa mãn với cái trước mặt thì họ đi đâu được. Cho nên chuyện đầu tiên phải hướng đến cái tốt hơn.
Thứ hai, khả năng buông nỏ phải rất giỏi. Thích shopping thì phải dọn phòng, dọn tủ, dọn closet.
3/ Bồ Tát không bao giờ tự giam nhốt mình trong bất cứ cái nhà ngục nào về kiến thức, về đức hạnh, về tình cảm:
Cái thứ ba, Bồ Tát không bao giờ tự giam nhốt mình trong bất cứ cái nhà ngục nào về kiến thức, về đức hạnh, về tình cảm. Kiến thức là sao? Ngài không bao giờ giam mình trong một cái ngăn kéo, hộc tủ "Học vậy đủ rồi!". Không giam nhốt mình trong tình cảm là sao? Đa số đàn ông là chỉ biết vợ con, còn Ngài thương tất cả chúng sinh. Có người ngoài gia đình ra họ không biết thương ai. Còn có người bắt đầu biết thương dân tộc, thương đất nước. Có rất nhiều người đàn ông râu ria xồm xoàm mà chỉ biết có vợ thôi, không có biết xã hội, cộng đồng, đất nước, dân tộc. Lâu lắm mới có một người biết nghĩ đến nhân loại, biết nghĩ đến người khác.
Một Bồ Tát không có giam mình trong những tình cảm, trong thành tựu, không có giam mình trong sự nghiệp, trong nhận thức. Bồ Tát không có tự tạo một nhà ngục nào hết. Cho nên, chính vì Bồ Tát là "sans frontières", là không biên giới, đến khi Bồ Tát thành Phật thì sao ta, cái gì cũng biết, phước lành nào Ngài cũng có vì Ngài tu kiểu vô biên giới. Cho nên, lúc Ngài thành Phật cái gì Ngài có cũng không biên giới. Có hiểu không?
Còn nhớ năm hạng chúng sanh trong đời không?
- Một, chỉ biết mình thôi.
- Hai, là biết quan tâm tới người nào tốt với mình.
- Ba, là biết quan tâm tới người không ân oán với mình.
- Thứ tư, thương được bạn của kẻ thù.
- Thứ năm, là thương được kẻ thù.
Cho nên ba cái đặc điểm của Bồ Tát có một là luôn hướng đến cái tốt hơn, hai là khả năng buông bỏ rất tốt, ba là không giam nhốt mình trong cái nhà ngục nào từ nhận thức cho đến tình cảm, cho đến sự nghiệp không có giam nhốt. Còn phàm phu mình thì khả năng giam nhốt rất là lớn. Học Đạo rồi hỏi biết không, gật gật gãy cổ luôn, rồi tới hồi về lại tiếp tục giam mình trong đó.
Tôi biết một cái chuyện nó hơi vô duyên, mà tôi lỡ nhớ thì tôi nói chứ không nói thì không biết nói cái gì. Hiện giờ tôi có biết một người mà tôi tiếc lắm, không chồng, không con, người Việt Nam, sở hữu chắc cũng vài chục triệu đô la, mà không biết làm gì lại cắm đầu nuôi mấy đứa cháu họ xa mà họ chỉ biết ăn chơi không. Tôi tiếc hùi hụi. Cái nhà ngục của bả, bả chỉ biết có nhiêu đó thôi, bả chỉ biết tình thân thôi, tiếc lắm, mấy chục triệu đô la, cắm đầu nuôi cho một đống cháu mà khóc ướt gối từng đêm khi thấy tụi nó hư. Nó không hư cũng uổng, gặp tôi tôi cũng hư nữa. Sướng quá, tại biết "bà này bả chết một phát là mình ăn hết". Tôi thấy tôi cũng muốn hư nữa mà, ước gì làm cháu bả hư đã luôn. Như vậy thì tự mình giam nhốt mình.
Có một chuyện xảy ra, tôi dấu địa danh nhưng ai cũng biết ông đó. Ổng trúng được mấy chục triệu đô la Mỹ. Có người đến phỏng vấn ổng hỏi ổng sẽ làm gì với số tiền đó. Ổng nói từ nhỏ đến lớn thứ nhất ổng không có ngờ ổng có số tiền lớn vậy. Thứ hai, ổng chưa từng nghĩ đến chuyện ổng có số tiền ổng sẽ làm gì. Ổng là người Cao Đài, cuối cùng thì ổng về Việt Nam ổng cất thất. Có nghĩa là cái đầu của họ nó hẹp lắm, thiếu gì chuyện để làm quý vị, bệnh viện, nhà thương, giếng nước, cầu đường, trường học, trường dạy nghề. Tôi mê cái trường dạy nghề lắm vì tôi không muốn người ta đi ăn xin. Tôi không muốn người ta ngửa tay nhận tiền trợ cấp, tiền xã hội, tiền từ thiện, tôi không có muốn. Tôi còn nghĩ đến chuyện là tại sao mình không học mô hình của một số nhà tù là tù nhân được học nghề rồi họ làm, cái tiền họ làm ra được họ giữ lại luôn. Một là nếu họ là tù chung thân họ có thể lấy cái tiền đó chuyển ra cho gia đình hoặc là họ mua một số tiện nghi cho họ ngay trong nhà tù chung thân. Hai là nếu họ có ngày ra thì khi họ đi ra họ có vốn. Thông minh quá! Thứ ba nữa là chính phủ không có nuôi miễn phí. Thông minh quá mà, mà tại sao không có xài! Tôi thích cái đó lắm! Tôi không có muốn cho cá ăn, tôi muốn dạy người ta câu. Nhiều lắm là tôi tặng họ cái cần câu thôi, đó là nhiều lắm á nha . Tôi chỉ dạy cách họ câu, đi kiếm cần, kiếm nhợ, kiếm lưỡi câu thôi, chỉ họ biết chỗ nào có cá, nhấp, dựt, kéo, lê, hớt. Chứ còn mỗi ngày gửi cho nó một con, thứ nhất cá đâu mà cho, cho cả tỷ đứa tôi không có. Thứ hai, cho nó thì chỉ xúi cho nó hư thôi, nó ăn rồi nó nằm hả họng chờ sung rụng là chết.
Có biết bao nhiêu chuyện để làm quý vị. Có nhiều người họ nói nghe nó hay mà nó dở ẹc à!
- Có nhiều người nói "Mệt lắm. Giúp người khổ nhiều lắm, giúp biết nhiêu cho đủ", họ không làm.
- Có người họ nói "Nghiệp! Nghiệp họ phải chịu chứ cứu sao nổi. Nếu mà cứu được mấy người đó vậy là Phật đã cứu rồi", cũng khỏi làm.
- Cái hạng thứ ba, "Bây giờ con biết Phật pháp rồi, con lo thiền đó, cho nên mấy cái phước đó là phước luân hồi con không có làm!".
03/07/2020 - 08:32 - hongha7711
Và Đức Phật ngài là bậc Chí Tôn Chí Thánh, Vô Thượng Điều Ngự, Thiên Nhân Sư, ngài là Tứ Sanh Chi Từ Phụ, nhưng mà Ngài vẫn dạy người ta đường giải thoát cho người xuất gia, vẫn dạy cái gia đạo cho người ở ngoài đời. Đức Phật không ngừng xây dựng thế giới, chứ đâu phải Ngài chỉ dạy người ta Niết Bàn, bởi vì có cái đầu nghe tới Niết Bàn nó không có hiểu, nhưng ít ra dạy nó sống làm người đàng hoàng cũng đỡ khổ cho chúng sinh.
Trên đời tôi sợ nhất là cực đoan, sợ nhất là đóng khung cái đầu của mình. Một là tu sĩ mà quá mê chuyện hành chánh xã hội là không nên. Đầu trọc lóc mà nách hai đứa cô nhi, cái đó tôi chống. Kinh điển không chịu học mà chỉ ăn rồi biết con nít thôi, cái đó tôi chống. Nhưng mà tôi cũng chống những vị khư khư cho rằng tu là đóng cửa, bịt mắt, không nhìn chuyện đời, tôi cũng chống. Mà mình tùy vào cái điều kiện mình có, tùy vào giới phẩm, vị thế, địa vị của mình, mình vẫn đóng góp cho đời theo cách có thể, tốt nhất như có thể. Tôi chống những vị nhập thế quá cỡ "thợ mộc". Tôi cũng chống luôn những vị xuất thế hơi vội. Có hiểu chữ "hơi vội" không? Cuộc đời chung quanh nó khổ, mình phải là Quán Thế Âm chứ. Thay vì mình đi thờ lạy Quán Thế Âm, mình phải là Quán Thế Âm lắng nghe cuộc đời chứ. Mình giúp ích được bao nhiêu mình giúp. Thay vì thờ Quán Âm, đeo tượng Quán Âm, niệm Quán Âm, tôi năn nỉ quý vị ngay bây giờ hãy làm Quán Âm đi, lắng nghe ở đâu khổ mình biết, mình giúp . Đó là tu hạnh Quán Âm đó.
Mà cái đó xui thay! Phật tử Việt Nam không được nghe cái đó . Cứ toàn là kêu đúc tượng không à . Đeo tượng, đúc tượng, rồi thờ hình tượng, niệm Hồng danh trong khi cái hạnh Quán Âm thì không được học. Sẵn đây tôi nói luôn, theo Phật giáo Nam Tông: Không có một Quán Âm mà có vô số Quán Âm. Bất cứ vị nào muốn thành Phật đều phải có khả năng lắng nghe tiếng réo gọi của cuộc đời thì mới thành Phật được, vì thành Phật không phải cho một mình Ngài mà cho vô lượng chúng sinh. Mà từ chỗ tinh thần Quán Âm bị hiểu sai thành là có một cá thể tên là Quán Âm. Chết chưa!
Giống như con bồ câu là biểu tượng cho hòa bình, mình cứ đè con bồ câu ra mình thờ, có nên không? Mấy con chim khác dẹp hết, chỉ treo hình bồ câu thôi, chỉ nuôi bồ câu thôi. Sai! Con bồ câu nó mang ý nghĩa tượng trưng, đó là symbol, hoa hồng cũng là symbol, hình trái tim cũng là symbol, mình không thể lấy mấy cái symbol này mình treo nó lên coi như là toàn bộ vũ trụ, là sai, đó chỉ là symbol. Cái chữ A Di Đà rất là hay, hay vô cùng, ý nghĩa nó hay đến một tỷ lận, người không học Đạo chỉ hiểu được một trên một tỷ thôi, quý vị nghĩ có đau không?
Nguyên thủy chữ A Di Đà là Amita, có nghĩa là countless, Namo Amita Buddhanam, là con xin kính lễ vô lượng chư Phật. Thay vì niệm "Nam Mô A Di Đà Phật" thì mình niệm là "Nam Mô Vô Lượng Phật" có phải hay không? "Amita" là vô lượng.
05/07/2020 - 01:30 - hongha7711
Mà không dám dịch vì giờ dịch ra người ta hiểu, hiểu thì nó không còn linh nữa, không còn hấp dẫn nữa, thế là đành phải để nguyên mà niệm "Nam Mô A Di Đà", để nguyên chữ âm đó thôi. Chứ cái chữ đó dịch là "Nam Mô Vô Lượng Phật" . Từ đó người ta mới phăng thêm "Nam Mô Vô Lượng Thọ", "Nam Mô Vô Lượng Quang", tùm lum. Khi mà mình cố ý nói "Vô Lượng Thọ", "Vô Lượng Quang" là mình cố tình thu nhỏ vấn đề, lẽ ra là "Vô Lượng Chư Phật" thì hay quá. Còn đằng này mình gom lại "Vô Lượng Quang", "Vô Lượng Thọ" có nghĩa là chỉ còn một vị thôi. Mà thật ra cái "Vô Lượng Quang", "Vô Lượng Thọ" cái nghĩa rất là hay mà lại bị hiểu sai. "Vô Lượng Thọ" họ nói là sống đời đời không chết. "Vô Lượng Quang" là hào quang không có biên giới, không có ngăn ngại, không bờ mé, không giới hạn. Thật ra, trước hết "Namo Amita Buddhanam" là con xin kính lễ vô lượng chư Phật. Quá hay!
Mà đã nói vô lượng là sao? Là ba đời mười phương gồm những vị
- đã ra đời,
- đang ra đời và
- sẽ ra đời,
Và đặc biệt con lạy các vị
- đã ra đời để con học cái hạnh lành. Còn con lạy những vị
- chưa ra đời để chi? Để con có lòng tôn kính tất cả chúng sinh, để con đè cái tôi của con xuống.
Cái thứ hai, "Vô Lượng Quang" là sao? Là chư Phật có trí tuệ không giới hạn. Nhưng không phải mình nói như vậy mình xưng tán chư Phật không là chưa có đủ. Khi mình niệm "Nam Mô Vô Lượng Quang" có ý nghĩa thế này: Trí tuệ thực sự là trí tuệ không bị đóng khung mới gọi là "Vô Lượng Quang". Khi mình niệm "Nam Mô Vô Lượng Quang" có nghĩa là con xin đảnh lễ cái trí tuệ không bị đóng khung, trí tuệ không có bị lệch, không bị biên kiến. Biết biên kiến không? Cái kiểu hiểu biết extreme, một chiều. Ví như tôi là Hồi giáo, tôi thông minh bằng trời, thì tôi cũng nghĩ cái gì đó không ra ngoài kinh Koran. Tôi là Bắc Tông, tôi cũng nghiên cứu kinh điển mà tôi sợ nghiên cứu kinh Nam Tông vì nghe nói cái đó là Tiểu Thừa, học cái đó nó mất đi cái hạt giống Bồ Đề, hạt giống Phật Đạo. Mà trong khi mình không chịu bỏ công mình coi Nam Tông họ nói cái gì. Chưa gì hết, nhét người ta vô cái đống Tiểu Thừa, không dám đọc kinh của người ta, mình mắc vào cạm bẫy của Bà La Môn giáo mình không hay. Cái đó gọi là đóng khung. "Vô Lượng Quang" là gì? Khi mình niệm "Nam Mô Vô Lượng Quang" có nghĩa là con xin tu theo cái hạnh phát triển trí tuệ không biên giới, trí tuệ (...), có nghĩa là cái gì phải thì thôi chứ không tự đóng khung. Phải suy nghĩ theo cái lề lối này nè, tức là tôi phải lấy ông nội tôi, bà ngoại tôi là chuẩn là sai. Bởi vì cái hay, cái đẹp, cái đúng trên thế giới này nó nhiều lắm, chư đâu thể lấy ông nội, ông ngoại tôi làm chuẩn được.
05/07/2020 - 01:12 - hongha7711
(còn tiếp)
⏱️
Diễn đàn tuy ảo, nhưng nghiệp quả có thật
Sư Toại Khanh (Giác Nguyên) Giảng Kinh
Diễn đàn tuy ảo, nhưng nghiệp quả có thật
Sư Toại Khanh (Giác Nguyên) Giảng Kinh



![[Image: vote.png]](https://i.postimg.cc/X75q5Fsv/vote.png)