2020-06-30, 09:13 AM
(tt và Hết) Sư Toại Khanh Giảng 24 Duyên Hệ (2-2)
https://toaikhanh.com/videotext.php?vid=...H%E1%BB%87
Cho nên Chư Phật biết mình căn cơ như thế nào nhưng mà nếu không có cái chủng bồ đề thì Ngài chỉ nhìn mình và ngài xót xa giùm mình chớ không có độ được. Nhớ cái đó.
Cho nên á, xét về cái thời gian nó lâu hay mau là ngoài cái thời gian vật lý nó còn cái thời gian tâm lý. Hiểu không ? Mình ở cạnh cái người mình thương, mình có mặt ở chỗ mình thích thì một tiếng đồng hồ rất là ngắn. Mình ở cạnh người mình ghét, ở cái chỗ mình không khoái thì tiếng đồng hồ nó rất là lâu. Ví dụ như chờ xe bus thì một tiếng đồng hồ nó rất là lâu, nhưng cũng ở cái trạm xe bus đó, mình gặp lại người bạn mình thương, đứng cạnh người mình thích thì một tiếng đó mình muốn zục cái đồng hồ luôn chớ đứng hoài đó. Nhưng mà có nhiều khi mười lăm phút nó lâu ghê gớm.
Các vị biết tui nói pháp nghe um xùm vậy chớ tui thiếu kiên nhẫn lắm. Bắt tui chờ, tui ghét lắm. Cho nên đó cũng là một cái hay. Dầu tôi có phải lòng ai mà người đó bắt tui chờ thì ba lần là bye bye. You go your sugar, I go my sugar.
Bắt tui chờ tui chịu không nổi vì nó nhiều lý do lắm.
mà một người không tôn trọng mình, không tôn trọng thời gian thì không có cái lý do gì mình nên tiếp tục với họ nữa. Bởi vì thời gian mà người này không biết tôn trọng thì người này sống kiểu gì? Thời gian nó mong manh lắm.
Sẵn đây tôi nói luôn. Tôi nói hoài cái chuyện này. Một trăm đồng đổi ra năm tờ hai chục. Giá trị của năm tờ đó tuyệt đối đúng nhau, đúng không ? Nhưng nếu cuộc đời chúng ta chia thành nhiều lần hai mươi thì mỗi cái hai mươi đó nó có giá trị khác nhau đúng không ? Có hiểu tôi nói gì không ?
Tại vì cái hai mươi năm đầu là hai mươi năm ngu. Khoa học nói một phần ba đời người là ngủ. Trừ Ngu với Ngủ là mình còn được bao nhiêu ? Dễ sợ chưa ?
Trong lúc đó, trừ lúc bệnh, trừ lúc bận rộn, trừ lúc bực bội, trừ lúc bla bla bla, trừ hết, cuối cùng thời gian mà mình có thể sống vui vẻ, sống hữu ích không có bao nhiêu hết. Trừ cái lúc hai mươi năm ngu và một phần ba ngủ, nội thấy ngu với ngủ, còn hiếm lắm.
Bởi vì sẽ có một ngày quý vị quý từng giờ đồng hồ, quý vị có biết không ? Đó là lúc vô nước biển, chờ người xa về mà rút ống. Lúc đó một tiếng quý vô cùng. Lúc ký tên vô mấy cái will đó quý dữ lắm. Bây giờ, mình muốn đốt thời gian, thì nghĩ đến lúc mình kiếm từng giờ đồng hồ.
Chưa hết. Nếu mà có một phép lạ nào đó mà nó giúp mình có thể bỏ tiền ra mua từng giờ đồng hồ để sống thì quý vị có dám bỏ cả gia tài để mua không ? Thấy chưa ? Lúc đó mình mua mình tính từng giờ. Nếu mà có thể dùng cả gia tài để mà mua thời gian sống, tui nghĩ 99% mặc xà lỏn ra đường, miễn là được sống thôi.
Tôi nhớ có cái ông cụ đó ổng đi tập khí công trong park.
Ổng gặp một anh thanh niên treo cổ tự tử . Ổng hỏi: "Tại sao muốn chết ?"
Ảnh mới nói: "Cuộc đời con là cuộc đời thất bại : người yêu bỏ con, con bị mất job, gia đình không có muốn nhìn mặt con. Con còn gì để con sống ?"
Ông cụ mới nói: "Cậu muốn chết thì cậu chết tôi không có cản vì đó là cái quyền của cậu, nhưng mà tôi chỉ nói cậu một chuyện là tôi nhìn cậu chết tôi tiếc lắm. Bởi vì trong mắt tôi, cậu là một triệu phú đẹp trai, trẻ khỏe đẹp trai."
Anh chàng mới nói: "Cháu mới nói cháu bị mất job mà bác nỡ lòng nào bác đùa cháu là triệu phú ?"
Thì ông mới nói: "Cậu nhìn hàm răng của tôi nè . Tôi là người vừa huýt gió vừa đánh răng, cậu biết không ? Đó là răng giả. Mà phải trải qua bao nhiêu lần đau đớn ở phòng nha sĩ cuối cùng tôi cũng không giữ được hàm răng. Tốn bao nhiêu tiền, chịu đau đớn, mất thời gian. Đau đớn – tiền bạc – và thời gian mà cuối cùng tôi phải làm răng giả . Mà hàm răng cậu quá đẹp mà tôi nghĩ là răng thiệt. Thứ hai tôi đã tốn biết bao nhiêu tiền mà tháng nào tôi cũng phải đi bác sĩ . Tui nhìn tướng cậu thì chắc lâu lắm rồi cậu không đi gặp bác sĩ. Cậu ngon quá. Tôi thèm được mái tóc như cậu. Tôi thèm được cơ bắp vạm vỡ như cậu. Tôi thèm được tuổi trẻ như cậu. Cậu có biết không ? Tôi sẵn sàng bỏ tất cả để tôi được là một người thanh niên nghèo đói mà trẻ trung như cậu. Cậu có biết nhiều tỷ phú trên hành tinh này họ sẵn sàng bỏ cả trăm tỷ để họ quay lại lúc hai mươi tuổi như cậu, ba mươi tuổi như cậu."
Cậu thanh niên cậu nghe vậy thì tất nhiên là cậu không chết nữa.
Chúng ta có rất nhiều cái quý mà chúng ta không biết quý. Ví dụ như thời gian, sức khỏe. Các vị có biết không?
Bây giờ, tôi về đây tôi ngồi đây giảng mà bà con dám ngồi theo tôi là bà con ngon lành lắm. Yeah. Bà con không có cần phải cơ bắp tập tạ chạy bộ chỉ cần ngồi đây. Tôi ngạc nhiên là tôi ngồi tới đâu, bà con ngồi tới đó. Ngồi chỗ tôi ít ra cái phần chân nó dễ hơn bà con ngồi xếp bằng. Bà con gồng như vậy. Có nhiều người tôi thấy là họ không đi toa-let luôn. Cái đó là bà con khỏe lắm. Cái đó rất là quý. Bởi vì, năm sau chưa chắc. Mình phải mừng là mình đang có sức khỏe và có thời gian. Cho nên phải quý thời gian, quý sức khỏe.
Ông Harikumi (LTP: Haruki Murakami ?) là một văn hào của Nhật đương đại, ông được giải Nobel nhiều lần lắm . Dĩ nhiên ông giàu lắm, tên ông là một thương hiệu bán sách, cái tên ông đã là một pano quảng cáo. Các nhà xuất bản trả tác quyền cho ông rất là cao. Ông giàu lắm. Ông là triệu phú.
Một phóng viên đến hỏi ông là: "Ông đã thành công về sự nghiệp, tiền bạc. Tuổi trẻ chúng cháu muốn ông chia sẻ cảm nhận về tiền bạc. Ông nghĩ gì về tiền bạc."
Ổng nói: "Tôi cần tiền chứ tôi không có mê tiền."
Phóng viên hỏi tiếp: "Cháu thấy bác cũng đơn giản quá mà. Bác cần tiền để làm gì ?"
Ổng nói: "Tôi cần tiền để tôi không phải mất thời gian viết lách. Hiểu không ? Tôi muốn dùng thời gian của tôi để mà viết, mà suy tư. Thay vì người ta không có tiền thì người ta phải đi làm, thì tôi đang cần tiền để tôi không làm mất thời gian của chuyện viết lách."
Người ta cần tiền để người ta mua thời gian. Tôi thích cái câu đó lắm. Tôi cần tiền chứ tôi không có mê tiền. Và tiền mà tôi cần chỉ để tôi không có phải mất thời gian cho việc đi kiếm nó.
Các vị đang có một cái rất là quý đó là thời gian.
Nếu bây giờ có người hỏi tôi tôi quý cái gì nhất thì tôi vẫn trả lời hai chữ là thời gian và sức khỏe. Bởi vì mình còn ngồi được là mừng. Mình đang sở hữu một kho vàng. Kho vàng nghĩa đen, không phải nghĩa bóng. Có hiểu nghĩa đen không ? Bởi vì chỉ cần bà con trục trặc là bà con tốn biết bao nhiêu tiền. Tự nhiên bây giờ bà con có thể ăn ngon miệng, ngủ ngon giấc, có thể ngồi thẳng lưng và đầu óc đủ tỉnh táo đủ hứng thú để nghe người ta nói đạo thì cái đó là bà con đang rất là giàu về cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Nhiều người nghe tôi nói tưởng đâu là nghĩa bóng. Nghĩa đen. Vì bây giờ chỉ cần trục trặc ở Mỹ là mấy chục ngàn đó.
Kỳ đó tôi đi cấp cứu ở Jackson Hill. Ba giờ sáng xe emergency đến chở tôi đi, một giờ chiều nó thả tôi về. Chín ngàn. Ba giờ sáng - Một giờ chiều thả ẻm ra không được một viên thuốc. Chín ngàn. Mà không bệnh hoạn. Nó bị bao tử đọ’ . Nó xét thấy không có bệnh là nó cho về. Hên là có bảo hiểm chớ không là treo cổ rồi. Cho nên, sau cái đó thì tôi mới thấy thì ra cái quý nhất không phải cái gì hết mà là sức khỏe và thời gian. Vì chỉ có hai cái đó mình mới có thể sống một cách ý nghĩa.
Nói đúng ra đó cái ý nghĩa cao nhất của đời sống là thấy được cái vô nghĩa của đời sống nhưng mà để thấm thía cái sự vô nghĩa ấy là cái chuyện đầu tiên mình phải có sức khỏe, phải có thời gian. Và tôi đọc được cái thống kê này tôi rất là mừng. Người ta nói rằng mỗi giờ hourly trên thế giới này, tiền bạc thời gian và công sức của nhân loại đổ ra hơn phân nửa là cho những điều không cần thiết. Mỗi giờ thì tiền bạc, thời gian, và công sức mà nhân loại đổ ra hơn phân nửa là không cần thiết.
Rồi giờ tôi quay lại bài học, do vô minh trong bốn đế . Không biết cuộc đời nó te tua nó tan tác như nãy giờ tôi nói, cho nên người ta mới chạy trốn khổ này bằng cách người ta invest một cái khổ khác. Nghe kịp không ? Và khi mà người ta tạm thời, tôi dùng chữ tạm thời, họ tạm thời trốn chạy thành công cái khổ a, họ gọi tên cái trốn chạy đó là hạnh phúc.
Và ngày hôm qua tôi nói rồi, đời sống này không có hạnh phúc mà nó chỉ có giải pháp. There is no any happiness but solution. Thế giới này không có hạnh phúc mà chỉ có giải pháp. Câu đó tôi rất là thích. Câu của bà Ajahn Naeb á. Bà nói như vậy. Thế giới này không có hạnh phúc mà chỉ có giải pháp. Có nghĩa là chạy trốn thành công một cái khổ thì ta bèn gọi sự thành công đó là hạnh phúc.
Ta đang đói mà ta giải quyết được cái đói thì ta gọi nó là hạnh phúc. Ăn ngon là một cái hạnh phúc. Ngả được cái lưng là hạnh phúc. Gặp được cái người mình trông đợi là hạnh phúc. Giải quyết được một mớ lo là hạnh phúc. Đang ngứa mà gãi được là hạnh phúc. Ai từng bị lác thì biết. Đó là Kinh nói.
Kinh nói: Hạnh phúc và đau khổ nó là một cái mụt ghẻ mụt lác, càng gãi thì nó càng lở, mà càng lở thì nó càng ngứa, mà càng ngứa thì càng gãi, mà càng gãi thì càng đã, mà nó càng đã thì càng ngứa, mà càng ngứa thì càng gãi. Mà cả đời mình ai cũng bị lác. Chẳng qua lác ướt hay là lác khô.
Lác ướt, lác khô đều là lác
Lác khô đi trước, lác ướt theo sau
Hai lác gặp nhau, tha hồ mà gãi.
Mà cứ mỗi một lần mà bà con giải quyết được một cái khổ là một lần bà con thấy hạnh phúc. Cho nên Hạnh phúc chỉ là solution. Nó chỉ là một cái giải pháp. Có hiểu như vậy thì mình mới hiểu: Ồ tại sao kinh dạy Đời là bể khổ.
Chữ Khổ đây hôm qua tôi nói rồi, đó là. Khổ ở đây của Đạo Phật không chỉ có nghĩa là suffering hay là pain. Mà Khổ đây gồm có ba:
Cả ba cái này đều là khổ hết. Cái khổ đầu tiên là pain là suffering ai cũng hiểu. Nghĩa thứ hai là unstable, impermanent, chỉ riêng cái chuyện không bền nó đã là khổ rồi. Nghe kịp không?
Hoặc là nói cho dễ nhớ, sự có mặt của vị đắng là khổ, sự vắng mặt của cái ngọt cũng là khổ và cái thứ ba, cái tình trạng lệ thuộc các điều kiện đã là khổ.
Hôm qua tôi nói rồi, nó đắng cỡ nào nó ngọt cỡ nào đó là khổ, nhưng mà chỉ riêng cái tính lệ thuộc các điều kiện ngày hôm qua tôi nói á.
Các vị tưởng tượng mỗi ngày các vị được ai đó hầu hạ như là cha như là mẹ như là ông hoàng nhưng khổ một nỗi cái sự sung sướng ấy nó lệ thuộc vào rất là nhiều điều kiện. Nghe kịp không? Chặng hạn như, tôi nói lạc đề một chút, thời Phật có một ông vua rất là nổi tiếng, ông vua Pasenadi . Ổng là một đế vương cai trị đất nước là cái vương quốc rộng nhất trong mười sáu cái vương quốc Ấn Độ thời đó. Có cái đêm đó ông nằm mơ . Ổng thấy một loạt mười sáu giấc mơ rất là kỳ.
Giấc mơ thứ nhất ổng thấy là ổng thấy người ta lấy cái mâm vàng mà người ta hứng nước tiểu của một con chó. Con chó nó tiểu thì lấy mâm hứng.
Rồi ông thấy một trái bầu khô nó bị chìm mà cục đá nó nổi.
Rồi ổng nằm mơ ổng thấy có một hồ nước, giữa nó đục mà ven bờ nó trong. Rất là lạ.
Rồi ổng nằm mơ ổng thấy có một bầy bò mà mấy con bò mẹ rượt bú mấy con bò con.
Rồi ổng thấy một bầy cọp bị bò nó rượt thì ổng thấy lạ lắm.
Ổng thấy một con rắn le lưỡi chẻ ngang ra đó.
Sáng dậy, ổng thấy sợ quá. Mà những giấc mơ hiện ra rất là rõ. Rõ lắm. ổng biết không phải là mình mệt mỏi mà đây là cái gì đây nè. Ổng vô ổng hỏi Phật . Phật nói, vì vua là một đại nhân nên những vấn đề thế giới nó được chiêu cảm vào trong giấc ngủ để báo trước cái vận mệnh của thế giới sau này. Vì vua là một vị Phật tương lai mà.
Thì cái điều thứ nhứt, ổng thấy người ta lấy cái mâm vàng mà hứng nước tiểu con chó là điềm báo sau này đệ tử của ngài sẽ đem giáo pháp để đổi danh lợi.
Trái bầu nó nổi mà đá nó chìm tượng trưng cho sau này những người tài người trí, người đức là phải luồn cúi những đứa tiểu nhân tào lao để sống. Mà nó đúng. Bây giờ gian hùng là làm cha mà lương thiện. “Thiệt thà thẳng thắn thường thua thiệt” mà “lọc lừa lươn lẹo lại lên lương”. Cái đó thì xã hội bây giờ nó như vậy đó.
Rồi ổng thấy mấy con bò mẹ nó rượt bú mấy con bò con, cái này mới đau lòng nè, về sau các bậc cha mẹ, ông bà phải lòn cúi, mua lòng con cháu để được nó phụng dưỡng. Còn ông bà cà chớn là nó ..
Rồi ổng thấy một cái ông đó ổng bện dây thừng, ông ngồi trên ghế ông bện mà ông bện bao nhiêu thì con chó dưới ghế, nó nuốt hết, con chó cái. người đàn ông đang ngồi bện dây thừng mà ông bện bao nhiêu thì con chó cái nó nuốt hết. Thì điềm báo sau này đàn ông sau này sẽ có tình trạng các đại gia, đàn ông á, bỏ bê vợ nhà mà cung phụng vợ bé như là cuộc sống Việt Nam bây giờ. Việt Nam là một đất nước, mà thủ đô nhỏ nhưng mà cái thủ đô đó có những chuyện rất đặc biệt. Có những con hẻm rất là nhỏ nhưng lại có những villa rất là lớn. Villa rất là lớn chứa những bà vợ rất là nhỏ của những ông cán bộ rất là lớn. Những ông cán bộ rất là lớn thất thoát tài sản rất là lớn nhưng trách nhiệm rất là nhỏ. Đại khái, sẽ có một ngày mà các đại gia có bao nhiêu tiền đem cung phụng cho nữ sắc. Mà cái chuyện đó là vấn nạn của toàn cầu chứ không phải chuyện của một vài cá nhân. Sẽ có một ngày mà một nửa thế giới nằm trong tay những người đàn bà lẳng lơ, và gợi cảm. Mà cái chuyện đó ngày xưa không có. Mà các vị nghe có thấy bi kịch không? Một nửa thế giới này, hoặc là một phần ba một phần tư đã đủ chết rồi. Một phần ba một phần tư thế giới này nằm trong tay những người đàn bà lẳng lơ và gợi cảm. Tức là họ chi phối cả chính trị, văn hóa, xã hội, tôn giáo. Đó là bi kịch của thế giới.
Tôi nói lạc đề.
Đó là dầu các vị có được ai cung phụng như cha như mẹ như ông hoàng, nhưng việc cung phụng ấy phải lệ thuộc các điều kiện, cái ấy cũng là khổ. Đúng không? Thì tôi mới kể cái chuyện ông vua nằm mơ đó, ổng thấy một bầy bò mẹ bò lớn mà phải rượt đuổi những con nghé, con bê để mà bú. Thì đó là cái điềm sau này những ông bà cha mẹ phải biết cúi đầu trước con cháu để mà được tụi nó đoái hoài. Thì đó là một cái sự thật. Cho nên không biết ai đó họ đăng lên mạng những lời khuyên mà tui nói nhỏ, nói lớn người trẻ họ nghe họ giận.
Đây là những lời khuyên cho những người lớn tuổi Việt Nam: đừng dại dột giao hết gia tài cho con khi lớn tuổi. Mình còn có cái nhà ở Westminster, mình có cái shop ở Galleria thì nó còn lui tới nó chăm sóc . Chứ còn mà mình giao hết cho nó là đứa cả nó đá đứa ba, thằng ba nó đá qua thằng tư, thằng tư nó đá qua thằng út . Đến cuối cùng là mình ra ngoài đường mình ở. Cái chuyện này có thiệt.
(Hết)
https://toaikhanh.com/videotext.php?vid=...H%E1%BB%87
Cho nên Chư Phật biết mình căn cơ như thế nào nhưng mà nếu không có cái chủng bồ đề thì Ngài chỉ nhìn mình và ngài xót xa giùm mình chớ không có độ được. Nhớ cái đó.
Cho nên á, xét về cái thời gian nó lâu hay mau là ngoài cái thời gian vật lý nó còn cái thời gian tâm lý. Hiểu không ? Mình ở cạnh cái người mình thương, mình có mặt ở chỗ mình thích thì một tiếng đồng hồ rất là ngắn. Mình ở cạnh người mình ghét, ở cái chỗ mình không khoái thì tiếng đồng hồ nó rất là lâu. Ví dụ như chờ xe bus thì một tiếng đồng hồ nó rất là lâu, nhưng cũng ở cái trạm xe bus đó, mình gặp lại người bạn mình thương, đứng cạnh người mình thích thì một tiếng đó mình muốn zục cái đồng hồ luôn chớ đứng hoài đó. Nhưng mà có nhiều khi mười lăm phút nó lâu ghê gớm.
Các vị biết tui nói pháp nghe um xùm vậy chớ tui thiếu kiên nhẫn lắm. Bắt tui chờ, tui ghét lắm. Cho nên đó cũng là một cái hay. Dầu tôi có phải lòng ai mà người đó bắt tui chờ thì ba lần là bye bye. You go your sugar, I go my sugar.
Bắt tui chờ tui chịu không nổi vì nó nhiều lý do lắm.
- Thứ nhứt tôi rất quý thời gian.
- Thứ hai, họ trễ ba lần tôi nghĩ rằng họ đã không tôn trọng thời gian.
- Chưa kể họ không tôn trọng mình.
mà một người không tôn trọng mình, không tôn trọng thời gian thì không có cái lý do gì mình nên tiếp tục với họ nữa. Bởi vì thời gian mà người này không biết tôn trọng thì người này sống kiểu gì? Thời gian nó mong manh lắm.
Sẵn đây tôi nói luôn. Tôi nói hoài cái chuyện này. Một trăm đồng đổi ra năm tờ hai chục. Giá trị của năm tờ đó tuyệt đối đúng nhau, đúng không ? Nhưng nếu cuộc đời chúng ta chia thành nhiều lần hai mươi thì mỗi cái hai mươi đó nó có giá trị khác nhau đúng không ? Có hiểu tôi nói gì không ?
Tại vì cái hai mươi năm đầu là hai mươi năm ngu. Khoa học nói một phần ba đời người là ngủ. Trừ Ngu với Ngủ là mình còn được bao nhiêu ? Dễ sợ chưa ?
Trong lúc đó, trừ lúc bệnh, trừ lúc bận rộn, trừ lúc bực bội, trừ lúc bla bla bla, trừ hết, cuối cùng thời gian mà mình có thể sống vui vẻ, sống hữu ích không có bao nhiêu hết. Trừ cái lúc hai mươi năm ngu và một phần ba ngủ, nội thấy ngu với ngủ, còn hiếm lắm.
Bởi vì sẽ có một ngày quý vị quý từng giờ đồng hồ, quý vị có biết không ? Đó là lúc vô nước biển, chờ người xa về mà rút ống. Lúc đó một tiếng quý vô cùng. Lúc ký tên vô mấy cái will đó quý dữ lắm. Bây giờ, mình muốn đốt thời gian, thì nghĩ đến lúc mình kiếm từng giờ đồng hồ.
Chưa hết. Nếu mà có một phép lạ nào đó mà nó giúp mình có thể bỏ tiền ra mua từng giờ đồng hồ để sống thì quý vị có dám bỏ cả gia tài để mua không ? Thấy chưa ? Lúc đó mình mua mình tính từng giờ. Nếu mà có thể dùng cả gia tài để mà mua thời gian sống, tui nghĩ 99% mặc xà lỏn ra đường, miễn là được sống thôi.
Tôi nhớ có cái ông cụ đó ổng đi tập khí công trong park.
Ổng gặp một anh thanh niên treo cổ tự tử . Ổng hỏi: "Tại sao muốn chết ?"
Ảnh mới nói: "Cuộc đời con là cuộc đời thất bại : người yêu bỏ con, con bị mất job, gia đình không có muốn nhìn mặt con. Con còn gì để con sống ?"
Ông cụ mới nói: "Cậu muốn chết thì cậu chết tôi không có cản vì đó là cái quyền của cậu, nhưng mà tôi chỉ nói cậu một chuyện là tôi nhìn cậu chết tôi tiếc lắm. Bởi vì trong mắt tôi, cậu là một triệu phú đẹp trai, trẻ khỏe đẹp trai."
Anh chàng mới nói: "Cháu mới nói cháu bị mất job mà bác nỡ lòng nào bác đùa cháu là triệu phú ?"
Thì ông mới nói: "Cậu nhìn hàm răng của tôi nè . Tôi là người vừa huýt gió vừa đánh răng, cậu biết không ? Đó là răng giả. Mà phải trải qua bao nhiêu lần đau đớn ở phòng nha sĩ cuối cùng tôi cũng không giữ được hàm răng. Tốn bao nhiêu tiền, chịu đau đớn, mất thời gian. Đau đớn – tiền bạc – và thời gian mà cuối cùng tôi phải làm răng giả . Mà hàm răng cậu quá đẹp mà tôi nghĩ là răng thiệt. Thứ hai tôi đã tốn biết bao nhiêu tiền mà tháng nào tôi cũng phải đi bác sĩ . Tui nhìn tướng cậu thì chắc lâu lắm rồi cậu không đi gặp bác sĩ. Cậu ngon quá. Tôi thèm được mái tóc như cậu. Tôi thèm được cơ bắp vạm vỡ như cậu. Tôi thèm được tuổi trẻ như cậu. Cậu có biết không ? Tôi sẵn sàng bỏ tất cả để tôi được là một người thanh niên nghèo đói mà trẻ trung như cậu. Cậu có biết nhiều tỷ phú trên hành tinh này họ sẵn sàng bỏ cả trăm tỷ để họ quay lại lúc hai mươi tuổi như cậu, ba mươi tuổi như cậu."
Cậu thanh niên cậu nghe vậy thì tất nhiên là cậu không chết nữa.
Chúng ta có rất nhiều cái quý mà chúng ta không biết quý. Ví dụ như thời gian, sức khỏe. Các vị có biết không?
Bây giờ, tôi về đây tôi ngồi đây giảng mà bà con dám ngồi theo tôi là bà con ngon lành lắm. Yeah. Bà con không có cần phải cơ bắp tập tạ chạy bộ chỉ cần ngồi đây. Tôi ngạc nhiên là tôi ngồi tới đâu, bà con ngồi tới đó. Ngồi chỗ tôi ít ra cái phần chân nó dễ hơn bà con ngồi xếp bằng. Bà con gồng như vậy. Có nhiều người tôi thấy là họ không đi toa-let luôn. Cái đó là bà con khỏe lắm. Cái đó rất là quý. Bởi vì, năm sau chưa chắc. Mình phải mừng là mình đang có sức khỏe và có thời gian. Cho nên phải quý thời gian, quý sức khỏe.
Ông Harikumi (LTP: Haruki Murakami ?) là một văn hào của Nhật đương đại, ông được giải Nobel nhiều lần lắm . Dĩ nhiên ông giàu lắm, tên ông là một thương hiệu bán sách, cái tên ông đã là một pano quảng cáo. Các nhà xuất bản trả tác quyền cho ông rất là cao. Ông giàu lắm. Ông là triệu phú.
Một phóng viên đến hỏi ông là: "Ông đã thành công về sự nghiệp, tiền bạc. Tuổi trẻ chúng cháu muốn ông chia sẻ cảm nhận về tiền bạc. Ông nghĩ gì về tiền bạc."
Ổng nói: "Tôi cần tiền chứ tôi không có mê tiền."
Phóng viên hỏi tiếp: "Cháu thấy bác cũng đơn giản quá mà. Bác cần tiền để làm gì ?"
Ổng nói: "Tôi cần tiền để tôi không phải mất thời gian viết lách. Hiểu không ? Tôi muốn dùng thời gian của tôi để mà viết, mà suy tư. Thay vì người ta không có tiền thì người ta phải đi làm, thì tôi đang cần tiền để tôi không làm mất thời gian của chuyện viết lách."
Người ta cần tiền để người ta mua thời gian. Tôi thích cái câu đó lắm. Tôi cần tiền chứ tôi không có mê tiền. Và tiền mà tôi cần chỉ để tôi không có phải mất thời gian cho việc đi kiếm nó.
Các vị đang có một cái rất là quý đó là thời gian.
Nếu bây giờ có người hỏi tôi tôi quý cái gì nhất thì tôi vẫn trả lời hai chữ là thời gian và sức khỏe. Bởi vì mình còn ngồi được là mừng. Mình đang sở hữu một kho vàng. Kho vàng nghĩa đen, không phải nghĩa bóng. Có hiểu nghĩa đen không ? Bởi vì chỉ cần bà con trục trặc là bà con tốn biết bao nhiêu tiền. Tự nhiên bây giờ bà con có thể ăn ngon miệng, ngủ ngon giấc, có thể ngồi thẳng lưng và đầu óc đủ tỉnh táo đủ hứng thú để nghe người ta nói đạo thì cái đó là bà con đang rất là giàu về cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Nhiều người nghe tôi nói tưởng đâu là nghĩa bóng. Nghĩa đen. Vì bây giờ chỉ cần trục trặc ở Mỹ là mấy chục ngàn đó.
Kỳ đó tôi đi cấp cứu ở Jackson Hill. Ba giờ sáng xe emergency đến chở tôi đi, một giờ chiều nó thả tôi về. Chín ngàn. Ba giờ sáng - Một giờ chiều thả ẻm ra không được một viên thuốc. Chín ngàn. Mà không bệnh hoạn. Nó bị bao tử đọ’ . Nó xét thấy không có bệnh là nó cho về. Hên là có bảo hiểm chớ không là treo cổ rồi. Cho nên, sau cái đó thì tôi mới thấy thì ra cái quý nhất không phải cái gì hết mà là sức khỏe và thời gian. Vì chỉ có hai cái đó mình mới có thể sống một cách ý nghĩa.
Nói đúng ra đó cái ý nghĩa cao nhất của đời sống là thấy được cái vô nghĩa của đời sống nhưng mà để thấm thía cái sự vô nghĩa ấy là cái chuyện đầu tiên mình phải có sức khỏe, phải có thời gian. Và tôi đọc được cái thống kê này tôi rất là mừng. Người ta nói rằng mỗi giờ hourly trên thế giới này, tiền bạc thời gian và công sức của nhân loại đổ ra hơn phân nửa là cho những điều không cần thiết. Mỗi giờ thì tiền bạc, thời gian, và công sức mà nhân loại đổ ra hơn phân nửa là không cần thiết.
Rồi giờ tôi quay lại bài học, do vô minh trong bốn đế . Không biết cuộc đời nó te tua nó tan tác như nãy giờ tôi nói, cho nên người ta mới chạy trốn khổ này bằng cách người ta invest một cái khổ khác. Nghe kịp không ? Và khi mà người ta tạm thời, tôi dùng chữ tạm thời, họ tạm thời trốn chạy thành công cái khổ a, họ gọi tên cái trốn chạy đó là hạnh phúc.
Và ngày hôm qua tôi nói rồi, đời sống này không có hạnh phúc mà nó chỉ có giải pháp. There is no any happiness but solution. Thế giới này không có hạnh phúc mà chỉ có giải pháp. Câu đó tôi rất là thích. Câu của bà Ajahn Naeb á. Bà nói như vậy. Thế giới này không có hạnh phúc mà chỉ có giải pháp. Có nghĩa là chạy trốn thành công một cái khổ thì ta bèn gọi sự thành công đó là hạnh phúc.
Ta đang đói mà ta giải quyết được cái đói thì ta gọi nó là hạnh phúc. Ăn ngon là một cái hạnh phúc. Ngả được cái lưng là hạnh phúc. Gặp được cái người mình trông đợi là hạnh phúc. Giải quyết được một mớ lo là hạnh phúc. Đang ngứa mà gãi được là hạnh phúc. Ai từng bị lác thì biết. Đó là Kinh nói.
Kinh nói: Hạnh phúc và đau khổ nó là một cái mụt ghẻ mụt lác, càng gãi thì nó càng lở, mà càng lở thì nó càng ngứa, mà càng ngứa thì càng gãi, mà càng gãi thì càng đã, mà nó càng đã thì càng ngứa, mà càng ngứa thì càng gãi. Mà cả đời mình ai cũng bị lác. Chẳng qua lác ướt hay là lác khô.
Lác ướt, lác khô đều là lác
Lác khô đi trước, lác ướt theo sau
Hai lác gặp nhau, tha hồ mà gãi.
Mà cứ mỗi một lần mà bà con giải quyết được một cái khổ là một lần bà con thấy hạnh phúc. Cho nên Hạnh phúc chỉ là solution. Nó chỉ là một cái giải pháp. Có hiểu như vậy thì mình mới hiểu: Ồ tại sao kinh dạy Đời là bể khổ.
Chữ Khổ đây hôm qua tôi nói rồi, đó là. Khổ ở đây của Đạo Phật không chỉ có nghĩa là suffering hay là pain. Mà Khổ đây gồm có ba:
- một, cái thứ nhất nó là pain là suffering. Đúng.
- Nhưng mà cái khổ ở nghĩa thứ hai, có nghĩa là unstable, không có bền.
- Cái khổ thứ ba là conditioned. Có nghĩa là tính lệ thuộc các điều kiện.
Cả ba cái này đều là khổ hết. Cái khổ đầu tiên là pain là suffering ai cũng hiểu. Nghĩa thứ hai là unstable, impermanent, chỉ riêng cái chuyện không bền nó đã là khổ rồi. Nghe kịp không?
Hoặc là nói cho dễ nhớ, sự có mặt của vị đắng là khổ, sự vắng mặt của cái ngọt cũng là khổ và cái thứ ba, cái tình trạng lệ thuộc các điều kiện đã là khổ.
Hôm qua tôi nói rồi, nó đắng cỡ nào nó ngọt cỡ nào đó là khổ, nhưng mà chỉ riêng cái tính lệ thuộc các điều kiện ngày hôm qua tôi nói á.
Các vị tưởng tượng mỗi ngày các vị được ai đó hầu hạ như là cha như là mẹ như là ông hoàng nhưng khổ một nỗi cái sự sung sướng ấy nó lệ thuộc vào rất là nhiều điều kiện. Nghe kịp không? Chặng hạn như, tôi nói lạc đề một chút, thời Phật có một ông vua rất là nổi tiếng, ông vua Pasenadi . Ổng là một đế vương cai trị đất nước là cái vương quốc rộng nhất trong mười sáu cái vương quốc Ấn Độ thời đó. Có cái đêm đó ông nằm mơ . Ổng thấy một loạt mười sáu giấc mơ rất là kỳ.
Giấc mơ thứ nhất ổng thấy là ổng thấy người ta lấy cái mâm vàng mà người ta hứng nước tiểu của một con chó. Con chó nó tiểu thì lấy mâm hứng.
Rồi ông thấy một trái bầu khô nó bị chìm mà cục đá nó nổi.
Rồi ổng nằm mơ ổng thấy có một hồ nước, giữa nó đục mà ven bờ nó trong. Rất là lạ.
Rồi ổng nằm mơ ổng thấy có một bầy bò mà mấy con bò mẹ rượt bú mấy con bò con.
Rồi ổng thấy một bầy cọp bị bò nó rượt thì ổng thấy lạ lắm.
Ổng thấy một con rắn le lưỡi chẻ ngang ra đó.
Sáng dậy, ổng thấy sợ quá. Mà những giấc mơ hiện ra rất là rõ. Rõ lắm. ổng biết không phải là mình mệt mỏi mà đây là cái gì đây nè. Ổng vô ổng hỏi Phật . Phật nói, vì vua là một đại nhân nên những vấn đề thế giới nó được chiêu cảm vào trong giấc ngủ để báo trước cái vận mệnh của thế giới sau này. Vì vua là một vị Phật tương lai mà.
Thì cái điều thứ nhứt, ổng thấy người ta lấy cái mâm vàng mà hứng nước tiểu con chó là điềm báo sau này đệ tử của ngài sẽ đem giáo pháp để đổi danh lợi.
Trái bầu nó nổi mà đá nó chìm tượng trưng cho sau này những người tài người trí, người đức là phải luồn cúi những đứa tiểu nhân tào lao để sống. Mà nó đúng. Bây giờ gian hùng là làm cha mà lương thiện. “Thiệt thà thẳng thắn thường thua thiệt” mà “lọc lừa lươn lẹo lại lên lương”. Cái đó thì xã hội bây giờ nó như vậy đó.
Rồi ổng thấy mấy con bò mẹ nó rượt bú mấy con bò con, cái này mới đau lòng nè, về sau các bậc cha mẹ, ông bà phải lòn cúi, mua lòng con cháu để được nó phụng dưỡng. Còn ông bà cà chớn là nó ..
Rồi ổng thấy một cái ông đó ổng bện dây thừng, ông ngồi trên ghế ông bện mà ông bện bao nhiêu thì con chó dưới ghế, nó nuốt hết, con chó cái. người đàn ông đang ngồi bện dây thừng mà ông bện bao nhiêu thì con chó cái nó nuốt hết. Thì điềm báo sau này đàn ông sau này sẽ có tình trạng các đại gia, đàn ông á, bỏ bê vợ nhà mà cung phụng vợ bé như là cuộc sống Việt Nam bây giờ. Việt Nam là một đất nước, mà thủ đô nhỏ nhưng mà cái thủ đô đó có những chuyện rất đặc biệt. Có những con hẻm rất là nhỏ nhưng lại có những villa rất là lớn. Villa rất là lớn chứa những bà vợ rất là nhỏ của những ông cán bộ rất là lớn. Những ông cán bộ rất là lớn thất thoát tài sản rất là lớn nhưng trách nhiệm rất là nhỏ. Đại khái, sẽ có một ngày mà các đại gia có bao nhiêu tiền đem cung phụng cho nữ sắc. Mà cái chuyện đó là vấn nạn của toàn cầu chứ không phải chuyện của một vài cá nhân. Sẽ có một ngày mà một nửa thế giới nằm trong tay những người đàn bà lẳng lơ, và gợi cảm. Mà cái chuyện đó ngày xưa không có. Mà các vị nghe có thấy bi kịch không? Một nửa thế giới này, hoặc là một phần ba một phần tư đã đủ chết rồi. Một phần ba một phần tư thế giới này nằm trong tay những người đàn bà lẳng lơ và gợi cảm. Tức là họ chi phối cả chính trị, văn hóa, xã hội, tôn giáo. Đó là bi kịch của thế giới.
Tôi nói lạc đề.
Đó là dầu các vị có được ai cung phụng như cha như mẹ như ông hoàng, nhưng việc cung phụng ấy phải lệ thuộc các điều kiện, cái ấy cũng là khổ. Đúng không? Thì tôi mới kể cái chuyện ông vua nằm mơ đó, ổng thấy một bầy bò mẹ bò lớn mà phải rượt đuổi những con nghé, con bê để mà bú. Thì đó là cái điềm sau này những ông bà cha mẹ phải biết cúi đầu trước con cháu để mà được tụi nó đoái hoài. Thì đó là một cái sự thật. Cho nên không biết ai đó họ đăng lên mạng những lời khuyên mà tui nói nhỏ, nói lớn người trẻ họ nghe họ giận.
Đây là những lời khuyên cho những người lớn tuổi Việt Nam: đừng dại dột giao hết gia tài cho con khi lớn tuổi. Mình còn có cái nhà ở Westminster, mình có cái shop ở Galleria thì nó còn lui tới nó chăm sóc . Chứ còn mà mình giao hết cho nó là đứa cả nó đá đứa ba, thằng ba nó đá qua thằng tư, thằng tư nó đá qua thằng út . Đến cuối cùng là mình ra ngoài đường mình ở. Cái chuyện này có thiệt.
(Hết)
⏱️
Diễn đàn tuy ảo, nhưng nghiệp quả có thật
Sư Toại Khanh (Giác Nguyên) Giảng Kinh
Diễn đàn tuy ảo, nhưng nghiệp quả có thật
Sư Toại Khanh (Giác Nguyên) Giảng Kinh