2020-04-24, 11:08 AM
(tt) Sư Toại Khanh Giảng về Duyên Khởi - 12 Nhân duyên - 6 Cơ tánh chúng sanh (5-6)
https://toaikhanh.com/audiotext.php?mp3=audio/Sydney%202019/004.%20Duy%C3%AAn%20Kh%E1%BB%9Fi%20-%2012%20Nh%C3%A2n%20duy%C3%AAn%20-%206%20C%C6%A1%20t%C3%A1nh%20ch%C3%BAng%20sanh
2:07:31
26/10/2019 - 06:16 - elteetee - [Mục Lục các Bài Giảng] - [Hỗ trợ ghi chép bài giảng]
2:07:26
Do có 6 căn, bắt đầu mắt nhìn cái gì, thích. Lổ tai nghe được cái gì, thích. Xong chưa? Từ cái 6 ái nó mới ra cái tứ thủ. Tứ thủ là cái gì?
26/10/2019 - 08:04 - elteetee - [Mục Lục các Bài Giảng] - [Hỗ trợ ghi chép bài giảng]
Một là dục thủ, là sự chấp chặt vào các món hưởng thụ, hiểu không ta? Cô trẻ này cô biết Tiếng Việt không? Tôi hỏi là bởi vì thường thường thế này, bên Mỹ nó kêu là banana, có nghĩa là cái vỏ vàng nhưng mà cái ruột nó trắng. Tôi hỏi là có lý do là tại bên Việt Nam có một vị hoà thượng rất là nổi tiếng, mà mỗi lần hợp hành thế này là người ta thấy Ngài có vị thị giả đi theo xách cặp táp. Mỗi lần Ngài ngồi, ngồi hàng tôn túc mà, đệ tử tới lui lấy cặp táp rút ra có cây viết mont blanc sang lắm. Rồi trên ai phát biểu gì Ngài nghe, mà Ngài tám mươi mấy tuổi rồi. Tất cả thành phần tham dự ai cũng nể ổng: Ông này ghê vậy ta, mình nghe mình buồn ngủ thấy bà, ổng ghi cái gì ổng lắc đầu, ổng nhíu mày, ổng trầm tư. Sau này người ta mới biết. Khi mà mỗi lần breaktime, có ông thầy trẻ ổng cũng tò mò, ổng lại ổng coi cái gì, ổng ghi toàn là "Nam mô a di đà Phật" không hà. Nhưng mà cái đó nó chưa tan nát bằng tôi. Tôi dạy bên Floria, tôi giảng mấy ngày tu học có cái bà đó bả ghi dữ lắm. Tới hồi mà tan lớp rồi, có một người tình cờ họ phát hiện ra bả ghi toàn là mấy cái chuyện ma, chuyện cười mà tôi kể không hà. Tức là ba cái giáo lý bả không có ghi, mà bả ghi ba cái chuyện trời ơi đó, mấy cái chuyện cười, chuyện ma, mà tôi kể chuyện ma là có hạng lắm à. Cho nên tùy thuộc cái não trạng của anh, cái background của anh, cái basement của anh nó như thế nào, khi mà anh coi một cuốn kinh hoặc anh nghe một bài giảng anh chú ý tới cái gì? Nghe kịp không? Thí dụ như trên một bàn ăn giống nhau, nhưng có người họ ăn tùm lum, có người họ chỉ ăn cháo với canh, hỏi ra: Hỏng có răng. Nghe kịp không? Mình tưởng bả nhường cho mình. Không, vì nàng không có cái gì để nàng nhai, làm sao nàng dám nhai? Chưa hết, lên bàn ăn sẽ thấy nàng cứ né cái món đó, hỏi ra nàng tiểu đường. Tôi không có cười đâu, đó là nghiêm túc. Cái đứa bị bao tử nặng là nó sẽ né một, hai món như là cay và chua là nó né đúng không? Rồi, đứa tiểu đường là nó né ngọt nè, đứa cholesterol là nó né cái gì béo béo nó né, đại khái như vậy. Còn tôi chỉ né đồ dở thôi. Tôi đang làm cái test cho các vị, các vị làm cái gì. Nghe pháp không có nghe, nghe tu hành không khoái, khoái chuyện tào lao. Cái đầu tào lao thì nó sẽ thích nghe cái chuyện tào lao.
Rồi, như vậy thì khi mà có 6 căn nó mới nẩy ra 6 ái, từ 6 ái mới nẩy ra 4 thủ. Thủ thứ nhất là dục thủ. Dục thủ là sự nắm chặt cái việc hưởng thụ.
Thứ hai là kiến thủ: Nắm chặt quan điểm nhận thức, cho rằng cái gì ta biết, ta hiểu là số một ngoài ra là trật lất. Cái này tôi thấy hơi nhiều.
Số một là chấp chặt vào cái hưởng thụ là sao? Là ăn cái gì được, thích ăn cái đó hoài. Rồi thích shopping, thích quá hỏng có bỏ. Thích ăn ngon, mặc đẹp, thích xe hiệu, thích đồng hồ, thích nhà đắc tiền. Thì cứ mê chặt mà không có rời được thì gọi là dục thủ. Nghe kịp không?
Thứ hai là kiến thủ, có nghĩa là chấp chặt trong quan điểm nhận thức về quan điểm chính trị, xã hội, văn hóa, triết học, tư tưởng, tâm linh v v ... Cái gì mà trẫm biết, trẫm hiểu, trẫm thích, cái đó là số một. Còn cái gì các khanh biết là rác, là tào lao. Hiểu không? Cái hạng này nhiều lắm phải không? Nó như rác vậy đó mà nó nhìn ai cũng là rác hết trơn. Cái đó gọi là kiến thủ.
Mà cái này mới quan trọng nè, trong kiến thủ có hai cái mình phải ghi nhớ, đó là tin cuồng những điều mình không biết rõ, thứ hai, bác bỏ những điều mình chưa thấy hết.
Kiến thủ nó gồm có hai cái này phải ghi nha: Tin cuồng những điều ta chưa hiểu rõ và mạnh tay bác bỏ những điều mà ta chưa có thông, thì gọi là kiến thủ. Mà mình thấy là mình có bị cái đó không ta? Nhiều lắm. Cái này mới mắc cười nè, Đạo Phật dạy mình buông bỏ, đúng không? Vậy chứ học giáo lý một thời gian tự nhiên thấy mình giỏi hơn đứa khác. Có hiểu cái đó không? Đạo Phật dạy mình buông bỏ, con chỉ là nắm cát, con chỉ là mù sương. Tưởng sao nó học xong nó lại chấp vô cái khác, cho nên mới có câu chuyện là cầm cái búa vô trong phòng đập nát mọi thứ, chỉ riêng cái búa không bao giờ bị đập bởi vì nó là cái búa.
Chúng ta cũng vậy, cái tôi của mình, mình tu hành là mình đập banh chành hết. Ngày xưa là mình chấp vào tiền bạc, danh lợi, quyền lực, nhan sắc, tình cảm, tiếng tăm, quan hệ, xã hội, v v ... Bây giờ biết đạo rồi, tất cả là mù sương. Bây giờ mình chỉ chuyên tâm tu Phật thôi, mình không có màng cái gì hết á. Nhưng mà tưởng sao nó tu được ba mớ, nó bắt đầu nó thấy mình ngồi thiền lâu hơn đứa khác nè, mình cúng dường nhiều hơn đứa khác nè, mình phục vụ nhiều hơn đứa khác, cuối cùng mình tự nhốt mình vào ở trong một cái chuồng khác. Ngày xưa mình bị xiềng bằng cái xiềng xích, bây giờ mình bị xiềng bằng vàng nhưng cũng là xiềng thôi. Nghe kịp không? Làm ơn nhớ dùm cái đó. Và nhớ dùm ba cái đặc điểm của người ngộ tánh hồi nãy còn nhớ không?
2:14:28
26/10/2019 - 04:53 - elteetee - [Mục Lục các Bài Giảng] - [Hỗ trợ ghi chép bài giảng]
Một, khả năng phân biệt thiện ác, tốt xấu rất giỏi.
Hai, luôn luôn biết hướng về phía trước và lên trên, không có dậm chân tại chỗ.
Ba, luôn có khả năng buông bỏ. Vì sao vậy?
Vì có một lần đó Đức Phật và Ngài Anan đi trên một bờ sông thì Đức Phật Ngài nhìn thấy một khúc gỗ trôi sông, Ngài mới hỏi Ngài Anan: “Anan ơi ngươi nghĩ sao, khúc gỗ này có ra tới biển không?” Thì Ngài Anan mới “Bạch Thế Tôn, không chắc lắm đâu, bởi vì có thể trên hành trình ra biển nó bị người ta vớt hoặc nó bị tấp vô bờ hoặc nó bị nước xoáy rút vào đáy sông, hoặc là nó bị mục trên đường đi và cuối cùng có thể nó bị vướng, bị mắc vào chỗ nào đó”. Nghe kịp không? Thì Đức Phật nói rằng “Cũng vậy mấy người hành đạo cũng có nhiều lý do để không đến được bờ giải thoát là do họ tấp vào bờ này, tấp vào bờ kia, trên đường đi bị cám dỗ. Chưa hết, khúc gỗ bị mắc cạn thì nó không đi xa, người bị mắc cái tâm ngã mạn như khúc gỗ mắc cạn không trôi được”. Nghe hiểu không? Bài kinh này hay lắm, tức là khúc gỗ trên đường đi ra biển nó có nhiều lý do để không ra tới nổi, đúng không? Tấp vào bờ, hoặc là bị cuốn, bị xoáy vào đáy sông, hoặc là bị mục ruỗng trên đường, hoặc là bị người ta vớt, hoặc là bị mắc cạn thì trong nhiều lý do trong đó có mắc cạn, mắc cạn đây tượng trưng cho lòng ngã mạn. Nhớ nha.
Và các vị nên nhớ thế này, cái câu này xâm nữa: Giải thoát không chỉ nằm ở destination mà nó còn nằm trên cái journey. Có hiểu không? Tức là không phải đợi tới đích mới giải thoát, mà trên con đường đi, anh phải giải thoát trước. Có nghĩa là sao? Anh phải đi bằng cái kiểu đi của người buông bỏ thì anh mới có thể đến được cái chỗ giải thoát, còn anh đi bằng cái tâm trạng của cái thằng đụng đâu cũng gánh, cũng vác, thì đến nơi rồi anh giải thoát cái gì? Xong chưa? Một lần đó khi Ngài Xá Lợi Phất là huynh trưởng của tăng già viên tịch, thì Ngài Anan Ngài thương nhớ, Ngài khóc, Đức Phật Ngài hỏi Ngài Anan thế này “Anan ơi, Xá Lợi Phất khi ra đi có mang theo cái gì thuộc về tinh thần, vật chất hay không? Hay là tay trắng ra đi?” Thì Ngài Anan nói “Dạ tay trắng ra đi”. Đức Phật nói “Nếu mà bản thân Xá Lợi Phất mà phải buông hết mọi thứ để ra đi, thì Anan còn có gì để khóc? Nghe kịp không? Bởi vì mục đích cao nhất của Đạo Phật là buông mà.
Có lần đó bà dì ruột của Đức Phật là bà Kiều Đàm Di Mẫu đến hỏi Phật “Bạch Thế Tôn, khi Thế Tôn không còn nữa thì sẽ có nhiều người họ mạo danh Thế Tôn rồi họ mạo nhận đây là lời Phật thì lúc đó hàng hậu tấn sẽ dựa vào đâu để biết đâu là lời Phật?”. Hiểu không? Có 8 điểm tựa mà người ta có thể dựa vào đó để xác định đâu là lời dạy của Như Lai, đó là:
Sẵn đây tôi nói luôn cái chuyện này, cái sai lầm lớn nhất của người tu Phật hôm nay mà tôi nói thẳng luôn là do các Phật tử là người đầu tiên khơi màu và châm ngọn lửa, đó là trong đầu các vị Phật tử không ít người cho rằng cái đạo nghệp quan trọng nhất của một vị tu sĩ chính là có cái chùa, mở một đạo tràng cho người ta tới tu họ. Cái suy nghĩ đó trên mặt nổi thì rất là đúng nhưng ở mặt chìm rất là đáng ngại, là vì sao? Là chính vì cái suy nghĩ cho rằng cái đạo tràng là chỗ quan trọng, nó là cái cần có cho nên chúng ta thấy rằng cái đời tu một ông sư cái đạo nghiệp lớn nhất là trở thành trụ trì, đúng không? Mà khi làm trụ trì, quí vị thấy cái thời gian mà dành cho cái đạo nghiệp bản thân nó không có, mà ăn rồi toàn là ngồi tiếp khách, ăn rồi là cân đong đo đếm, chi thu, nhìn vào thì ông trụ trì đúng là sống cho đạo nhưng mà hơn ai hết, ổng phải tự kiểm, cái thời gian mà ổng dành cho ổng không có nhiều.
Đức Phật Ngài dạy rẳng đối với một người xuất gia chỉ có ba việc phải làm thôi:
Không có cái gì nó bậy cho bằng Phật giáo có tới hằng ngàn cái chùa lớn mà kiếm một ông thầy giỏi không ra. Một ông thầy để nói về giáo pháp kiếm không ra, đó là đạo nó bị mạt, các vị biết không? Nếu tôi là cư sĩ, thà tôi nhìn thấy một ngôi chùa lá mà có 100 ông chân tu còn hơn là 100 cái ngôi chùa lớn mà không có được 1 ông chân tu. Có hiểu không? Tôi không có cần, bởi vì khi mà tôi có vấn đề về đời sống, về tâm linh, cái tôi cần là ông thầy chùa giỏi chứ tôi không cần cái chùa lớn. Hiểu hay không? Vậy mà hôm nay đa phần Phật tử cứ cắm đầu chổng mông là cúng dường đúc chuông, đúc tượng, cất chùa to lớn, hoành tráng, uy nghi, khí thế hừng hực cao ngút trời xanh, mà mình quên một chuyện rất là quan trọng: Khi anh đang vô sự thì anh cứ khoái tạo dựng lên một cái thứ Phật giáo hình thức. Nhưng khi anh hữu sự rồi thì anh rất cần đến một thứ Phật giáo nội dung, tin tôi đi.
Phật giáo nội dung là gì? Đó là những tăng ni, những người Phật tử có giáo lý, có thể ngồi lại chia xẻ cái tâm tư với mình, những thao thức, những trăn trở với mình chứ không phải là chùa to, Phật lớn.
Có một chuyện tại sao tôi yêu Miến Điện? Tôi yêu chứ không phải là tôi thích, mà tôi yêu, tôi mê Miến Điện là vì Miến Điện rất là căn bản. Một ông sư cạo đầu đắp y chuyện đầu tiên là đè nó ra cho học giáo lý trước cái đã. Cái chuyện mà mai này nó lớn lên có tu hành đàng hoàng hay không chưa biết, nhưng mà chuyện đầu tiên, nó có học giáo lý lỡ có ai hỏi cái mà nó phun ra là nó phun đúng.
Còn người Việt Nam mình thì vấn đề giáo lý không quan trọng, chuyện đầu tiên là cạo đầu đắp y và cái tinh thần phe phái cực lớn. Tôi là sư phụ, tôi trụ trì chùa này, đệ tử của tôi tôi thương là đủ, cả đời này tôi nuôi nó nó ăn hỏng hết, tôi chết rồi cái chùa này của tôi cho nó, nó dốt như con heo không thành vấn đề bởi vì nó sẽ là trụ trì chùa này. Đó là quan điểm của Phật giáo Việt Nam.
Những gì tôi đang nói nó sẽ đến tai rất là nhiều người, tôi vẫn nói. Quan điểm sai lầm và đáng tiếc nhất của Phật giáo Việt Nam là không xây dựng con người, chỉ xây dựng cơ sở. Trong khi, lẽ ra mọi thứ phải đi ngược lại, chúng ta phải xây dựng con người vì con người tạo ra cơ sở chứ không có cơ sở nào tạo ra con người. Các vị có hiểu không?
Bây giờ tiệm nail, tôi cần thợ giỏi. Thợ giỏi tạo ra tiệm nail, chứ còn tiệm nail chưa chắc tạo ra thợ giỏi, nó vô dũa hư móng người ta làm sao? Kêu nó làm wax thì nó làm face, kêu nó làm face nó làm wax. Các vị hiểu không? Cái nào nó ra cái đó. Tôi cần thợ giỏi, từ thợ giỏi tôi sẽ đi mướn tiệm tôi cho làm, tôi sẽ đi kiếm khu Mỹ trắng tip cao. Còn đằng này thợ dở ẹc, nội nó sue mà tôi đi đền khách không tôi đủ le lưỡi rồi. Nghe hiểu không? Đó là tiệm nail đó. Là vẫn cần người giỏi. Còn cái location đừng lo, có thợ giỏi tôi kiếm location cho.
Cho nên cái chuyện đầu tiên của mình là hễ có 6 căn nó nẩy ra nhu cầu hưởng thụ 6 trần, mà hễ hưởng thụ 6 trần là nó nẩy ra 6 ái, đúng không? 6 ái chính là niềm đam mê, mà hễ có 6 ái nó lòi ra tứ thủ. Thủ tức là hold, keeping, nắm, mà Mỹ có cái chữ grasping, rất là hay. Tôi thích cái câu chuyện tào lao mà hồi sáng tôi kể, tức là đứa học trò nó hỏi sư phụ: Người tu hành có được phép xài email không?
2:24:18
30/10/2019 - 03:04 - elteetee - [Mục Lục các Bài Giảng] - [Hỗ trợ ghi chép bài giảng]
Thì ông thầy nói “ It’s ok, until you have an attachment”. Có hiểu không? Cái câu đó rất là hay, hỏi người tu hành có được xài email không, ông sư phụ nói "Được, nhưng mà cho đến khi nào con có attachment là không nên". Attachment có hai nghĩa, một là cái mình gởi kèm trong cái mail, mà cái attachment nó còn có nghĩa là ghì chặt (?), hiểu chưa? Đấy! Vị thánh trong đời sống, nếu cần thì Ngài cầm nhưng Ngài không có nắm. Và nếu cần thì nắm nhưng không ôm, không xiết, không ghì chặt nên không chết với thứ mình có.
Còn phàm phu có cái gì thì chết với cái đó. Nghe hiểu không? Mình chết vì cái mình thích, mà mình còn chết vì cả cái mình ghét nữa. Chết đây có nghĩa là mình phải khổ tâm vì nó. Nghe hiểu không?
Cho nên từ cái 6 ái nẩy ra tứ thủ. Tứ thủ gồm có 4:
Giới cấm thủ là chấp sai vào phương pháp hành trì, mà sai nghĩa là gì? Sai có nghĩa là chấp chặt vào bất cứ phương pháp nào mà nó không có nội dung buông bỏ phiền não. Mà thế nào là nội dung buông bỏ phiền não? Cái pháp môn nào mà nó dạy cho mình hiểu rõ về thân tâm, hiểu rõ về thế giới, hiểu rõ về vũ trụ để mà mình không có thích và ghét nữa thì pháp môn đó được gọi là pháp môn buông bỏ, nghe kịp không? Còn cái pháp môn nào mà còn đưa ra cái củ cà rốt là pháp môn không buông bỏ, biết củ cà rốt không? Các con nghe lời đi, các con cứ tin đi, các con cứ làm theo lời của sư phụ đi, thì các con sẽ được sanh về cái cõi nào đó, các con sẽ được cái này, các con sẽ được cái kia.
Mà thế nào là nội dung buông bỏ phiền não? Cái pháp môn nào mà nó dạy cho mình hiểu rõ về thân tâm, hiểu rõ về thế giới, hiểu rõ về vũ trụ để mà mình không có thích và ghét nữa thì pháp môn đó được gọi là pháp môn buông bỏ, nghe kịp không? Còn cái pháp môn nào mà còn đưa ra cái củ cà rốt là pháp môn không buông bỏ, biết củ cà rốt không? Các con nghe lời đi, các con cứ tin đi, các con cứ làm theo lời của sư phụ đi, thì các con sẽ được sanh về cái cõi nào đó, các con sẽ được cái này, các con sẽ được cái kia.
Và đêm nay tôi phải nói với bà con một chuyện mà bà con sốc nhảy lên tới nóc, đó là: Cứu cánh của Phật giáo không phải để được cái gì, không phải để đắc cái gì mà là để bỏ được cái gì. Có hiểu không? Tu hành với cái ý mong là tôi làm như vầy để tôi đắc cái gì, để tôi được cái gì đó là một cái chuyện rất là nguy hiểm, là vì sao?
Trong khi mình tu mình mong thành thánh là kiểu tu rất là mạo hiểm vì thánh mình đâu biết thánh nó vuông tròn dài ngắn nó ra làm sao, cứ thấy nó lạ lạ tưởng là thánh. Tôi đã gặp loại người đó rồi, nó chán chồng chán vợ cái tự nhiên nó mặc cái áo lam lên bắt đầu đi đứng chậm chậm, ăn chay vài bữa tưởng đắc, đi qua Miến Điện dự vài khóa về đi chậm chậm tưởng đắc, rồi ngồi thẳng lưng thế này, hít sâu thở chậm nghe người nó mát mẻ nhẹ nhàng tưởng là đắc, mà tại sao tưởng dễ như vậy? Là bởi vì nó đâu biết thánh nhân là vuông tròn dài ngắn nó đâu có biết, nó thấy lạ lạ là nó gắn cái mạc thánh vô. Yah, trong khi cái quan trọng nhất là anh tu làm sao anh đừng là phàm nữa, cái đó mới quan trọng vì cái phàm anh biết nó là cái gì. Các vị nghe hiểu không ta? Tôi lạy các vị hiểu dùm. Mình tu mình chỉ mong là bỏ được cái gì.
Và tôi nói toàn bộ lịch sử Phật giáo được hay là mất chỉ do hai động từ thôi, đó là bỏ và để được. Có những người đi tu mà mong được được được được sẽ đẩy Phật giáo đi vào hố sâu, tu phải mong có chữ bỏ thôi, hiểu không, thì Phật giáo mới đi lên được, nghe kịp không? Tu mà để được cái này cái kia là đẩy Phật giáo đi xuống, tin lời tôi đi, tin tôi đi. Dầu để được về danh về lợi hoặc là để được các thành tựu tâm linh tinh thần, hễ tu mà còn mong để được là sai.
Cho nên tôi đã nói rất là nhiều lần, tu có hai cách tu:
Cái thứ hai, tôi nói riết mà tôi nhục luôn. Tu hành có hai cách:
Phật tử mình bố thí cũng vậy, bố thí có hai trường hợp:
Tôi thương thì tôi trao cho em cái đó mà em hỏng thương em theo thẳng khác, ok, em hạnh phúc với thằng nào cũng được, đó là tình yêu chân chính. Còn có trường hợp thứ hai, tôi muốn em hạnh phúc nhưng với điều kiện em hạnh phúc với tôi, có cái này không ta?
Tôi nói nhiều người ngu như bò tưởng tôi đang nói chuyện đời, tôi đang nói chuyện đạo đó. Nó có hai thứ tình yêu, một là tôi luôn muốn em hạnh phúc, em hạnh phúc với ai cũng được miễn là em hạnh phúc thì tôi vui rồi, đúng không? Trường hợp thứ hai là tôi yêu em tôi muốn em hạnh phúc nhưng với điều kiện cái thằng mà nó hạnh phúc phải là tôi nè, có khác không ta? Khác chứ!
Và nếu một người con gái thương tôi thì tôi thích cổ thương tôi kiểu trường hợp một thôi: Con thương sư lắm, ai giúp sư cũng được, sư ở đâu cũmg được, Sydney, Perth, hay là Darwin, miễn là sư vui. Còn cái cô thứ hai, cô muốn hộ pháp, cô muốn giúp sư nhưng với điều kiện sư phải về Sydney, sư phải ở gần con, mỗi sáng con phải nấu ăn cho sư, con cho sư ăn cái gì sư cũng ăn, món ngon vật lạ, đặc biệt vật lạ sư cũng phải ăn, là tàn đời trai. Các vị nghe kịp không?
Cho nên, khoan, có cái câu này mới ghê nè, có một chàng trai yêu một cô gái nhưng bị ông bố cản không cho lấy, bắt phải lấy người con gái khác mà ông bố vừa ý. Thì trong cái ngày sắp cưới, tại chàng trai này rất có hiếu cho nên phải nghe lời bố, ngày sắp cưới chàng trai nói một câu rất là chí lý: Thưa bố, tại sao bố ép con phải lấy cô A mà không cho con lấy cô B? Thì ông bố nói: Tao thấy con B không có được, mày phải lấy con A, tao làm chuyện đó vì tao thương mày. Thì đứa con trai trả lời thế này: Bố nói bố thương con nhưng bố thương con là vì bố, chứ không phải bố thương con là vì con. Nghe hiểu không? Đó, và chuyện này là chuyện có thật, sau khi nói xong câu đó, đám cưới vẫn diễn ra và sau đó cô vợ có mang và sanh ra đứa con gái chỉ được có 21 ngày tuổi thì người con trai đó bỏ nhà ra đi và xuất gia. Hôm nay trở thành một vị hoà thượng long tượng tiếng tăm ở trong nước chỉ vì một cái suy nghĩ: Bố thương con, bố lựa vợ cho con nhưng mà khổ thay cái người mà sống với con là cô đó chứ không phải là bố. Cổ về cổ sống với con mà bố nói bố lựa vợ cho con, mà ổng còn nói: Hòng thương lâu ngày nó thượng. Chưa chắc. Ở đây, có nhiều người ngủ chung ba năm tôi thương hỏng nổi. Các vị có tin chyện đó không? Nó không thương là nó không thương dầu cột chung một giường thì vẫn cứ xa nhau, nó vẫn cứ tiếp tục đồng sàng dị mộng.
Cho nên ở đây cái chuyện đầu tiên hết thảy đó là
Giới cấm thủ cũng vậy, còn nấn ná, còn nắm níu, còn luyến tiếc trong cuộc đời này thì ngay trong cái chuyện tu tập hành trì, chúng ta vẫn còn có một chỗ nắm. Nghe hiểu không?
2:37:10
(còn tiếp)
https://toaikhanh.com/audiotext.php?mp3=audio/Sydney%202019/004.%20Duy%C3%AAn%20Kh%E1%BB%9Fi%20-%2012%20Nh%C3%A2n%20duy%C3%AAn%20-%206%20C%C6%A1%20t%C3%A1nh%20ch%C3%BAng%20sanh
2:07:31
26/10/2019 - 06:16 - elteetee - [Mục Lục các Bài Giảng] - [Hỗ trợ ghi chép bài giảng]
2:07:26
Do có 6 căn, bắt đầu mắt nhìn cái gì, thích. Lổ tai nghe được cái gì, thích. Xong chưa? Từ cái 6 ái nó mới ra cái tứ thủ. Tứ thủ là cái gì?
26/10/2019 - 08:04 - elteetee - [Mục Lục các Bài Giảng] - [Hỗ trợ ghi chép bài giảng]
Một là dục thủ, là sự chấp chặt vào các món hưởng thụ, hiểu không ta? Cô trẻ này cô biết Tiếng Việt không? Tôi hỏi là bởi vì thường thường thế này, bên Mỹ nó kêu là banana, có nghĩa là cái vỏ vàng nhưng mà cái ruột nó trắng. Tôi hỏi là có lý do là tại bên Việt Nam có một vị hoà thượng rất là nổi tiếng, mà mỗi lần hợp hành thế này là người ta thấy Ngài có vị thị giả đi theo xách cặp táp. Mỗi lần Ngài ngồi, ngồi hàng tôn túc mà, đệ tử tới lui lấy cặp táp rút ra có cây viết mont blanc sang lắm. Rồi trên ai phát biểu gì Ngài nghe, mà Ngài tám mươi mấy tuổi rồi. Tất cả thành phần tham dự ai cũng nể ổng: Ông này ghê vậy ta, mình nghe mình buồn ngủ thấy bà, ổng ghi cái gì ổng lắc đầu, ổng nhíu mày, ổng trầm tư. Sau này người ta mới biết. Khi mà mỗi lần breaktime, có ông thầy trẻ ổng cũng tò mò, ổng lại ổng coi cái gì, ổng ghi toàn là "Nam mô a di đà Phật" không hà. Nhưng mà cái đó nó chưa tan nát bằng tôi. Tôi dạy bên Floria, tôi giảng mấy ngày tu học có cái bà đó bả ghi dữ lắm. Tới hồi mà tan lớp rồi, có một người tình cờ họ phát hiện ra bả ghi toàn là mấy cái chuyện ma, chuyện cười mà tôi kể không hà. Tức là ba cái giáo lý bả không có ghi, mà bả ghi ba cái chuyện trời ơi đó, mấy cái chuyện cười, chuyện ma, mà tôi kể chuyện ma là có hạng lắm à. Cho nên tùy thuộc cái não trạng của anh, cái background của anh, cái basement của anh nó như thế nào, khi mà anh coi một cuốn kinh hoặc anh nghe một bài giảng anh chú ý tới cái gì? Nghe kịp không? Thí dụ như trên một bàn ăn giống nhau, nhưng có người họ ăn tùm lum, có người họ chỉ ăn cháo với canh, hỏi ra: Hỏng có răng. Nghe kịp không? Mình tưởng bả nhường cho mình. Không, vì nàng không có cái gì để nàng nhai, làm sao nàng dám nhai? Chưa hết, lên bàn ăn sẽ thấy nàng cứ né cái món đó, hỏi ra nàng tiểu đường. Tôi không có cười đâu, đó là nghiêm túc. Cái đứa bị bao tử nặng là nó sẽ né một, hai món như là cay và chua là nó né đúng không? Rồi, đứa tiểu đường là nó né ngọt nè, đứa cholesterol là nó né cái gì béo béo nó né, đại khái như vậy. Còn tôi chỉ né đồ dở thôi. Tôi đang làm cái test cho các vị, các vị làm cái gì. Nghe pháp không có nghe, nghe tu hành không khoái, khoái chuyện tào lao. Cái đầu tào lao thì nó sẽ thích nghe cái chuyện tào lao.
Rồi, như vậy thì khi mà có 6 căn nó mới nẩy ra 6 ái, từ 6 ái mới nẩy ra 4 thủ. Thủ thứ nhất là dục thủ. Dục thủ là sự nắm chặt cái việc hưởng thụ.
Thứ hai là kiến thủ: Nắm chặt quan điểm nhận thức, cho rằng cái gì ta biết, ta hiểu là số một ngoài ra là trật lất. Cái này tôi thấy hơi nhiều.
Số một là chấp chặt vào cái hưởng thụ là sao? Là ăn cái gì được, thích ăn cái đó hoài. Rồi thích shopping, thích quá hỏng có bỏ. Thích ăn ngon, mặc đẹp, thích xe hiệu, thích đồng hồ, thích nhà đắc tiền. Thì cứ mê chặt mà không có rời được thì gọi là dục thủ. Nghe kịp không?
Thứ hai là kiến thủ, có nghĩa là chấp chặt trong quan điểm nhận thức về quan điểm chính trị, xã hội, văn hóa, triết học, tư tưởng, tâm linh v v ... Cái gì mà trẫm biết, trẫm hiểu, trẫm thích, cái đó là số một. Còn cái gì các khanh biết là rác, là tào lao. Hiểu không? Cái hạng này nhiều lắm phải không? Nó như rác vậy đó mà nó nhìn ai cũng là rác hết trơn. Cái đó gọi là kiến thủ.
Mà cái này mới quan trọng nè, trong kiến thủ có hai cái mình phải ghi nhớ, đó là tin cuồng những điều mình không biết rõ, thứ hai, bác bỏ những điều mình chưa thấy hết.
Kiến thủ nó gồm có hai cái này phải ghi nha: Tin cuồng những điều ta chưa hiểu rõ và mạnh tay bác bỏ những điều mà ta chưa có thông, thì gọi là kiến thủ. Mà mình thấy là mình có bị cái đó không ta? Nhiều lắm. Cái này mới mắc cười nè, Đạo Phật dạy mình buông bỏ, đúng không? Vậy chứ học giáo lý một thời gian tự nhiên thấy mình giỏi hơn đứa khác. Có hiểu cái đó không? Đạo Phật dạy mình buông bỏ, con chỉ là nắm cát, con chỉ là mù sương. Tưởng sao nó học xong nó lại chấp vô cái khác, cho nên mới có câu chuyện là cầm cái búa vô trong phòng đập nát mọi thứ, chỉ riêng cái búa không bao giờ bị đập bởi vì nó là cái búa.
Chúng ta cũng vậy, cái tôi của mình, mình tu hành là mình đập banh chành hết. Ngày xưa là mình chấp vào tiền bạc, danh lợi, quyền lực, nhan sắc, tình cảm, tiếng tăm, quan hệ, xã hội, v v ... Bây giờ biết đạo rồi, tất cả là mù sương. Bây giờ mình chỉ chuyên tâm tu Phật thôi, mình không có màng cái gì hết á. Nhưng mà tưởng sao nó tu được ba mớ, nó bắt đầu nó thấy mình ngồi thiền lâu hơn đứa khác nè, mình cúng dường nhiều hơn đứa khác nè, mình phục vụ nhiều hơn đứa khác, cuối cùng mình tự nhốt mình vào ở trong một cái chuồng khác. Ngày xưa mình bị xiềng bằng cái xiềng xích, bây giờ mình bị xiềng bằng vàng nhưng cũng là xiềng thôi. Nghe kịp không? Làm ơn nhớ dùm cái đó. Và nhớ dùm ba cái đặc điểm của người ngộ tánh hồi nãy còn nhớ không?
2:14:28
26/10/2019 - 04:53 - elteetee - [Mục Lục các Bài Giảng] - [Hỗ trợ ghi chép bài giảng]
Một, khả năng phân biệt thiện ác, tốt xấu rất giỏi.
Hai, luôn luôn biết hướng về phía trước và lên trên, không có dậm chân tại chỗ.
Ba, luôn có khả năng buông bỏ. Vì sao vậy?
Vì có một lần đó Đức Phật và Ngài Anan đi trên một bờ sông thì Đức Phật Ngài nhìn thấy một khúc gỗ trôi sông, Ngài mới hỏi Ngài Anan: “Anan ơi ngươi nghĩ sao, khúc gỗ này có ra tới biển không?” Thì Ngài Anan mới “Bạch Thế Tôn, không chắc lắm đâu, bởi vì có thể trên hành trình ra biển nó bị người ta vớt hoặc nó bị tấp vô bờ hoặc nó bị nước xoáy rút vào đáy sông, hoặc là nó bị mục trên đường đi và cuối cùng có thể nó bị vướng, bị mắc vào chỗ nào đó”. Nghe kịp không? Thì Đức Phật nói rằng “Cũng vậy mấy người hành đạo cũng có nhiều lý do để không đến được bờ giải thoát là do họ tấp vào bờ này, tấp vào bờ kia, trên đường đi bị cám dỗ. Chưa hết, khúc gỗ bị mắc cạn thì nó không đi xa, người bị mắc cái tâm ngã mạn như khúc gỗ mắc cạn không trôi được”. Nghe hiểu không? Bài kinh này hay lắm, tức là khúc gỗ trên đường đi ra biển nó có nhiều lý do để không ra tới nổi, đúng không? Tấp vào bờ, hoặc là bị cuốn, bị xoáy vào đáy sông, hoặc là bị mục ruỗng trên đường, hoặc là bị người ta vớt, hoặc là bị mắc cạn thì trong nhiều lý do trong đó có mắc cạn, mắc cạn đây tượng trưng cho lòng ngã mạn. Nhớ nha.
Và các vị nên nhớ thế này, cái câu này xâm nữa: Giải thoát không chỉ nằm ở destination mà nó còn nằm trên cái journey. Có hiểu không? Tức là không phải đợi tới đích mới giải thoát, mà trên con đường đi, anh phải giải thoát trước. Có nghĩa là sao? Anh phải đi bằng cái kiểu đi của người buông bỏ thì anh mới có thể đến được cái chỗ giải thoát, còn anh đi bằng cái tâm trạng của cái thằng đụng đâu cũng gánh, cũng vác, thì đến nơi rồi anh giải thoát cái gì? Xong chưa? Một lần đó khi Ngài Xá Lợi Phất là huynh trưởng của tăng già viên tịch, thì Ngài Anan Ngài thương nhớ, Ngài khóc, Đức Phật Ngài hỏi Ngài Anan thế này “Anan ơi, Xá Lợi Phất khi ra đi có mang theo cái gì thuộc về tinh thần, vật chất hay không? Hay là tay trắng ra đi?” Thì Ngài Anan nói “Dạ tay trắng ra đi”. Đức Phật nói “Nếu mà bản thân Xá Lợi Phất mà phải buông hết mọi thứ để ra đi, thì Anan còn có gì để khóc? Nghe kịp không? Bởi vì mục đích cao nhất của Đạo Phật là buông mà.
Có lần đó bà dì ruột của Đức Phật là bà Kiều Đàm Di Mẫu đến hỏi Phật “Bạch Thế Tôn, khi Thế Tôn không còn nữa thì sẽ có nhiều người họ mạo danh Thế Tôn rồi họ mạo nhận đây là lời Phật thì lúc đó hàng hậu tấn sẽ dựa vào đâu để biết đâu là lời Phật?”. Hiểu không? Có 8 điểm tựa mà người ta có thể dựa vào đó để xác định đâu là lời dạy của Như Lai, đó là:
- Cái con đường nào, cái pháp môn nào mà càng hành trì mà ta càng trở nên tinh tấn, không có biếng lười.
- Pháp môn nào mà người ta càng hành trì người ta càng thích sống một mình không có thích đám đông.
- Pháp môn nào càng hành trì người ta càng trở nên đơn giản, giản dị, dễ nuôi, không cầu kỳ, đòi hỏi tùm lum.
- Và đặc biệt cái pháp môn nào càng đi theo người ta càng có khả năng mở rộng bàn tay, buông hết mọi thứ.
Sẵn đây tôi nói luôn cái chuyện này, cái sai lầm lớn nhất của người tu Phật hôm nay mà tôi nói thẳng luôn là do các Phật tử là người đầu tiên khơi màu và châm ngọn lửa, đó là trong đầu các vị Phật tử không ít người cho rằng cái đạo nghệp quan trọng nhất của một vị tu sĩ chính là có cái chùa, mở một đạo tràng cho người ta tới tu họ. Cái suy nghĩ đó trên mặt nổi thì rất là đúng nhưng ở mặt chìm rất là đáng ngại, là vì sao? Là chính vì cái suy nghĩ cho rằng cái đạo tràng là chỗ quan trọng, nó là cái cần có cho nên chúng ta thấy rằng cái đời tu một ông sư cái đạo nghiệp lớn nhất là trở thành trụ trì, đúng không? Mà khi làm trụ trì, quí vị thấy cái thời gian mà dành cho cái đạo nghiệp bản thân nó không có, mà ăn rồi toàn là ngồi tiếp khách, ăn rồi là cân đong đo đếm, chi thu, nhìn vào thì ông trụ trì đúng là sống cho đạo nhưng mà hơn ai hết, ổng phải tự kiểm, cái thời gian mà ổng dành cho ổng không có nhiều.
Đức Phật Ngài dạy rẳng đối với một người xuất gia chỉ có ba việc phải làm thôi:
- Học đạo,
- hành đạo và
- hoằng đạo.
- Phật giáo không cần ai bảo vệ mà Phật giáo chỉ cần được hiểu đúng, đó là câu thứ nhất.
- Câu thứ hai, thầy giỏi có thể tạo ra chùa, chứ chùa lớn không thể tạo ra thầy giỏi.
Không có cái gì nó bậy cho bằng Phật giáo có tới hằng ngàn cái chùa lớn mà kiếm một ông thầy giỏi không ra. Một ông thầy để nói về giáo pháp kiếm không ra, đó là đạo nó bị mạt, các vị biết không? Nếu tôi là cư sĩ, thà tôi nhìn thấy một ngôi chùa lá mà có 100 ông chân tu còn hơn là 100 cái ngôi chùa lớn mà không có được 1 ông chân tu. Có hiểu không? Tôi không có cần, bởi vì khi mà tôi có vấn đề về đời sống, về tâm linh, cái tôi cần là ông thầy chùa giỏi chứ tôi không cần cái chùa lớn. Hiểu hay không? Vậy mà hôm nay đa phần Phật tử cứ cắm đầu chổng mông là cúng dường đúc chuông, đúc tượng, cất chùa to lớn, hoành tráng, uy nghi, khí thế hừng hực cao ngút trời xanh, mà mình quên một chuyện rất là quan trọng: Khi anh đang vô sự thì anh cứ khoái tạo dựng lên một cái thứ Phật giáo hình thức. Nhưng khi anh hữu sự rồi thì anh rất cần đến một thứ Phật giáo nội dung, tin tôi đi.
Phật giáo nội dung là gì? Đó là những tăng ni, những người Phật tử có giáo lý, có thể ngồi lại chia xẻ cái tâm tư với mình, những thao thức, những trăn trở với mình chứ không phải là chùa to, Phật lớn.
Có một chuyện tại sao tôi yêu Miến Điện? Tôi yêu chứ không phải là tôi thích, mà tôi yêu, tôi mê Miến Điện là vì Miến Điện rất là căn bản. Một ông sư cạo đầu đắp y chuyện đầu tiên là đè nó ra cho học giáo lý trước cái đã. Cái chuyện mà mai này nó lớn lên có tu hành đàng hoàng hay không chưa biết, nhưng mà chuyện đầu tiên, nó có học giáo lý lỡ có ai hỏi cái mà nó phun ra là nó phun đúng.
Còn người Việt Nam mình thì vấn đề giáo lý không quan trọng, chuyện đầu tiên là cạo đầu đắp y và cái tinh thần phe phái cực lớn. Tôi là sư phụ, tôi trụ trì chùa này, đệ tử của tôi tôi thương là đủ, cả đời này tôi nuôi nó nó ăn hỏng hết, tôi chết rồi cái chùa này của tôi cho nó, nó dốt như con heo không thành vấn đề bởi vì nó sẽ là trụ trì chùa này. Đó là quan điểm của Phật giáo Việt Nam.
Những gì tôi đang nói nó sẽ đến tai rất là nhiều người, tôi vẫn nói. Quan điểm sai lầm và đáng tiếc nhất của Phật giáo Việt Nam là không xây dựng con người, chỉ xây dựng cơ sở. Trong khi, lẽ ra mọi thứ phải đi ngược lại, chúng ta phải xây dựng con người vì con người tạo ra cơ sở chứ không có cơ sở nào tạo ra con người. Các vị có hiểu không?
Bây giờ tiệm nail, tôi cần thợ giỏi. Thợ giỏi tạo ra tiệm nail, chứ còn tiệm nail chưa chắc tạo ra thợ giỏi, nó vô dũa hư móng người ta làm sao? Kêu nó làm wax thì nó làm face, kêu nó làm face nó làm wax. Các vị hiểu không? Cái nào nó ra cái đó. Tôi cần thợ giỏi, từ thợ giỏi tôi sẽ đi mướn tiệm tôi cho làm, tôi sẽ đi kiếm khu Mỹ trắng tip cao. Còn đằng này thợ dở ẹc, nội nó sue mà tôi đi đền khách không tôi đủ le lưỡi rồi. Nghe hiểu không? Đó là tiệm nail đó. Là vẫn cần người giỏi. Còn cái location đừng lo, có thợ giỏi tôi kiếm location cho.
Cho nên cái chuyện đầu tiên của mình là hễ có 6 căn nó nẩy ra nhu cầu hưởng thụ 6 trần, mà hễ hưởng thụ 6 trần là nó nẩy ra 6 ái, đúng không? 6 ái chính là niềm đam mê, mà hễ có 6 ái nó lòi ra tứ thủ. Thủ tức là hold, keeping, nắm, mà Mỹ có cái chữ grasping, rất là hay. Tôi thích cái câu chuyện tào lao mà hồi sáng tôi kể, tức là đứa học trò nó hỏi sư phụ: Người tu hành có được phép xài email không?
2:24:18
30/10/2019 - 03:04 - elteetee - [Mục Lục các Bài Giảng] - [Hỗ trợ ghi chép bài giảng]
Thì ông thầy nói “ It’s ok, until you have an attachment”. Có hiểu không? Cái câu đó rất là hay, hỏi người tu hành có được xài email không, ông sư phụ nói "Được, nhưng mà cho đến khi nào con có attachment là không nên". Attachment có hai nghĩa, một là cái mình gởi kèm trong cái mail, mà cái attachment nó còn có nghĩa là ghì chặt (?), hiểu chưa? Đấy! Vị thánh trong đời sống, nếu cần thì Ngài cầm nhưng Ngài không có nắm. Và nếu cần thì nắm nhưng không ôm, không xiết, không ghì chặt nên không chết với thứ mình có.
Còn phàm phu có cái gì thì chết với cái đó. Nghe hiểu không? Mình chết vì cái mình thích, mà mình còn chết vì cả cái mình ghét nữa. Chết đây có nghĩa là mình phải khổ tâm vì nó. Nghe hiểu không?
Cho nên từ cái 6 ái nẩy ra tứ thủ. Tứ thủ gồm có 4:
- Một là dục thủ, là tâm bị gắn chặt vào nhu cầu hưởng thụ.
- Thứ hai, kiến thủ là tâm gắn chặt vào cái quan điểm nhận thức, có nghĩa là cái gì tôi hiểu, tôi thấy là số một. Và để minh họa, giải thích cho đầy đủ kiến thủ thì hồi nãy tôi có cho ghi còn nhớ không? Kiến thủ là gì? Là tin cuồng cái mình chưa rõ và bác bỏ cái mình chưa thông thì đó gọi là kiến thủ, có hiểu không ta? Tin cuồng cái mình chưa rõ và bác bỏ cái mình chưa thông, đó là kiến thủ, hiểu chứ?
- Bây giờ cái thứ ba là giới cấm thủ. Giới cấm thủ là sao? Là chấp chặt vào quan điểm hành trì. Cái số hai là quan điểm nhận thức, đúng không? Còn quan điểm hành trì là sao? Có nghĩa là chúng sanh có hai nhu cầu: Nhu cầu tâm linh và nhu cầu vật chất. Nhu cầu vật chất là sao ta? Cơm, gạo, áo, tiền, sung sướng, sang trọng, bảnh bao, chảnh chọe. Còn nhu cầu tâm linh là sao? Tôn giáo, triết học, tư tưởng.
Giới cấm thủ là chấp sai vào phương pháp hành trì, mà sai nghĩa là gì? Sai có nghĩa là chấp chặt vào bất cứ phương pháp nào mà nó không có nội dung buông bỏ phiền não. Mà thế nào là nội dung buông bỏ phiền não? Cái pháp môn nào mà nó dạy cho mình hiểu rõ về thân tâm, hiểu rõ về thế giới, hiểu rõ về vũ trụ để mà mình không có thích và ghét nữa thì pháp môn đó được gọi là pháp môn buông bỏ, nghe kịp không? Còn cái pháp môn nào mà còn đưa ra cái củ cà rốt là pháp môn không buông bỏ, biết củ cà rốt không? Các con nghe lời đi, các con cứ tin đi, các con cứ làm theo lời của sư phụ đi, thì các con sẽ được sanh về cái cõi nào đó, các con sẽ được cái này, các con sẽ được cái kia.
Mà thế nào là nội dung buông bỏ phiền não? Cái pháp môn nào mà nó dạy cho mình hiểu rõ về thân tâm, hiểu rõ về thế giới, hiểu rõ về vũ trụ để mà mình không có thích và ghét nữa thì pháp môn đó được gọi là pháp môn buông bỏ, nghe kịp không? Còn cái pháp môn nào mà còn đưa ra cái củ cà rốt là pháp môn không buông bỏ, biết củ cà rốt không? Các con nghe lời đi, các con cứ tin đi, các con cứ làm theo lời của sư phụ đi, thì các con sẽ được sanh về cái cõi nào đó, các con sẽ được cái này, các con sẽ được cái kia.
Và đêm nay tôi phải nói với bà con một chuyện mà bà con sốc nhảy lên tới nóc, đó là: Cứu cánh của Phật giáo không phải để được cái gì, không phải để đắc cái gì mà là để bỏ được cái gì. Có hiểu không? Tu hành với cái ý mong là tôi làm như vầy để tôi đắc cái gì, để tôi được cái gì đó là một cái chuyện rất là nguy hiểm, là vì sao?
- Chuyện đầu tiên tu mà mong để được cái gì đó đã là tham ái,
- cái thứ hai chúng ta đã rất là ấu trĩ khi chúng ta quên một chuyện, cứ làm sao cho nó đừng còn là phàm nữa thì tự nhiên nó thành thánh thôi, nghe kịp không?
Trong khi mình tu mình mong thành thánh là kiểu tu rất là mạo hiểm vì thánh mình đâu biết thánh nó vuông tròn dài ngắn nó ra làm sao, cứ thấy nó lạ lạ tưởng là thánh. Tôi đã gặp loại người đó rồi, nó chán chồng chán vợ cái tự nhiên nó mặc cái áo lam lên bắt đầu đi đứng chậm chậm, ăn chay vài bữa tưởng đắc, đi qua Miến Điện dự vài khóa về đi chậm chậm tưởng đắc, rồi ngồi thẳng lưng thế này, hít sâu thở chậm nghe người nó mát mẻ nhẹ nhàng tưởng là đắc, mà tại sao tưởng dễ như vậy? Là bởi vì nó đâu biết thánh nhân là vuông tròn dài ngắn nó đâu có biết, nó thấy lạ lạ là nó gắn cái mạc thánh vô. Yah, trong khi cái quan trọng nhất là anh tu làm sao anh đừng là phàm nữa, cái đó mới quan trọng vì cái phàm anh biết nó là cái gì. Các vị nghe hiểu không ta? Tôi lạy các vị hiểu dùm. Mình tu mình chỉ mong là bỏ được cái gì.
Và tôi nói toàn bộ lịch sử Phật giáo được hay là mất chỉ do hai động từ thôi, đó là bỏ và để được. Có những người đi tu mà mong được được được được sẽ đẩy Phật giáo đi vào hố sâu, tu phải mong có chữ bỏ thôi, hiểu không, thì Phật giáo mới đi lên được, nghe kịp không? Tu mà để được cái này cái kia là đẩy Phật giáo đi xuống, tin lời tôi đi, tin tôi đi. Dầu để được về danh về lợi hoặc là để được các thành tựu tâm linh tinh thần, hễ tu mà còn mong để được là sai.
Cho nên tôi đã nói rất là nhiều lần, tu có hai cách tu:
- kiểu của người đi đổ rác: thấy cái gì rác là liệng .
- kiểu của người lượm ve chai: ve chai có nhiều thứ lượm mà bán lại không được .
Cái thứ hai, tôi nói riết mà tôi nhục luôn. Tu hành có hai cách:
- Tu kiểu thả chim
- và thả diều,
Phật tử mình bố thí cũng vậy, bố thí có hai trường hợp:
- một là to give,
- hai là give up.
Tôi thương thì tôi trao cho em cái đó mà em hỏng thương em theo thẳng khác, ok, em hạnh phúc với thằng nào cũng được, đó là tình yêu chân chính. Còn có trường hợp thứ hai, tôi muốn em hạnh phúc nhưng với điều kiện em hạnh phúc với tôi, có cái này không ta?
Tôi nói nhiều người ngu như bò tưởng tôi đang nói chuyện đời, tôi đang nói chuyện đạo đó. Nó có hai thứ tình yêu, một là tôi luôn muốn em hạnh phúc, em hạnh phúc với ai cũng được miễn là em hạnh phúc thì tôi vui rồi, đúng không? Trường hợp thứ hai là tôi yêu em tôi muốn em hạnh phúc nhưng với điều kiện cái thằng mà nó hạnh phúc phải là tôi nè, có khác không ta? Khác chứ!
Và nếu một người con gái thương tôi thì tôi thích cổ thương tôi kiểu trường hợp một thôi: Con thương sư lắm, ai giúp sư cũng được, sư ở đâu cũmg được, Sydney, Perth, hay là Darwin, miễn là sư vui. Còn cái cô thứ hai, cô muốn hộ pháp, cô muốn giúp sư nhưng với điều kiện sư phải về Sydney, sư phải ở gần con, mỗi sáng con phải nấu ăn cho sư, con cho sư ăn cái gì sư cũng ăn, món ngon vật lạ, đặc biệt vật lạ sư cũng phải ăn, là tàn đời trai. Các vị nghe kịp không?
Cho nên, khoan, có cái câu này mới ghê nè, có một chàng trai yêu một cô gái nhưng bị ông bố cản không cho lấy, bắt phải lấy người con gái khác mà ông bố vừa ý. Thì trong cái ngày sắp cưới, tại chàng trai này rất có hiếu cho nên phải nghe lời bố, ngày sắp cưới chàng trai nói một câu rất là chí lý: Thưa bố, tại sao bố ép con phải lấy cô A mà không cho con lấy cô B? Thì ông bố nói: Tao thấy con B không có được, mày phải lấy con A, tao làm chuyện đó vì tao thương mày. Thì đứa con trai trả lời thế này: Bố nói bố thương con nhưng bố thương con là vì bố, chứ không phải bố thương con là vì con. Nghe hiểu không? Đó, và chuyện này là chuyện có thật, sau khi nói xong câu đó, đám cưới vẫn diễn ra và sau đó cô vợ có mang và sanh ra đứa con gái chỉ được có 21 ngày tuổi thì người con trai đó bỏ nhà ra đi và xuất gia. Hôm nay trở thành một vị hoà thượng long tượng tiếng tăm ở trong nước chỉ vì một cái suy nghĩ: Bố thương con, bố lựa vợ cho con nhưng mà khổ thay cái người mà sống với con là cô đó chứ không phải là bố. Cổ về cổ sống với con mà bố nói bố lựa vợ cho con, mà ổng còn nói: Hòng thương lâu ngày nó thượng. Chưa chắc. Ở đây, có nhiều người ngủ chung ba năm tôi thương hỏng nổi. Các vị có tin chyện đó không? Nó không thương là nó không thương dầu cột chung một giường thì vẫn cứ xa nhau, nó vẫn cứ tiếp tục đồng sàng dị mộng.
Cho nên ở đây cái chuyện đầu tiên hết thảy đó là
- chấp chặt vào cái sự hưởng thụ gọi là dục thủ,
- chấp chặt vào quan điểm nhận thức gọi là kiến thủ,
- chấp chặt vào phương thức hành trì gọi là giới cấm thủ.
Giới cấm thủ cũng vậy, còn nấn ná, còn nắm níu, còn luyến tiếc trong cuộc đời này thì ngay trong cái chuyện tu tập hành trì, chúng ta vẫn còn có một chỗ nắm. Nghe hiểu không?
2:37:10
(còn tiếp)
⏱️
Diễn đàn tuy ảo, nhưng nghiệp quả có thật
Sư Toại Khanh (Giác Nguyên) Giảng Kinh
Diễn đàn tuy ảo, nhưng nghiệp quả có thật
Sư Toại Khanh (Giác Nguyên) Giảng Kinh



![[Image: vote.png]](https://i.postimg.cc/X75q5Fsv/vote.png)